Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 662




Chấn Thiên Lôi chỉ cần nhìn lướt qua một cái là được, quan trọng là mười tám thứ không biết tên kia.



Mỗi rương đều có mười quả Chấn Thiên Lôi. Nhìn đám Chấn Thiên Lôi chất đầy cả bí thất này, trên mặt Cửu Hoàng thúc không có nửa ý cười nào.



Nếu Lý Tưởng muốn cho nổ những quả Chấn Thiên Lôi này trong hoàng thành, vậy hoàng thành Đông Lăng sẽ biến thành một mảnh phế tích, rồi cơ bản người ở hoàng thành Đông Lăng sẽ không còn ai sống sót nữa.



DLVC nghĩ, may mà Lý Tưởng không có làm trò thâm độc này, càng may mắn hơn là những thứ nguy hiểm này đã ở trong tay hắn.



Không có kẻ muốn thượng vị nào có thể từ chối được Chấn Thiên Lôi. Loại vũ khí này gần như là vô địch, chỉ là hắn tuyệt sẽ không dùng những thứ này lên người dân chúng.



Sau khi xem xét Chấn Thiên Lôi, DLVC bèn xem xét mười tám thứ còn lại kia. Hắc y nhân không hề đốt lửa, sau khi mở rương thì một cỗ mùi gay mũi bay ra, hệt như mùi tỏa ra sau khi Chấn Thiên Lôi phát nổ vậy.



“Đám thuộc hạ đoán, đây hẳn là thứ dùng để chế tạo Chấn Thiên Lôi, chỉ là chúng ta vẫn chưa tìm được cách sử dụng, cũng không ta ra được cách điều phối. Thậm chí còn có một vài người bị thương vì những thứ này.”



DLVC đưa tay quệt một chút bộ phấn đưa lên mũi ngửi, mơ hồ cảm nhận được mùi hương của đá lấy lửa và pháp: “Niêm phong Chấn Thiên Lôi cất vào kho. Mấy thứ này cứ để ở đây, đừng động vào, ta sẽ xếp người đến xử lý.”



Trong đầu Cửu Hoàng thúc đã chọn được một người vô cùng phù hợp.



Người nọ có thể giấu diếm được Hoàng thượng, nhưng lại không thể gạt được hắn.



Không biết? Nếu thật không biết thì vì sao lại không cố ý như vậy?



Vốn đã không muốn kéo ngươi vào, nhưng là chính ngươi cố tình xông vào.



Cửu Hoàng thúc xoay người ra khỏi mật thất, trở lại thư phòng của mình, mài mực viết một tấm thiếp: “Người đâu.”



“Vương gia?” Thái giám bên cạnh Cửu Hoàng thúc đi đến, cung kính hỏi.



Vừa lúc viết xong, Cửu Hoàng thúc dán kín tấm thiệp: “Đi, đưa thứ này đến Phượng phủ, nhất định phải đích thân giao vào tay Phượng Khương Trần, nói nàng biết bổn vương đang đợi nàng.”



“Dạ.” Thái giám vội vã lạ thường, trong lòng mừng thầm. Cuối cùng hắn cũng không cần ăn đại tiệc ghen nữa, cũng không phải cảm thấy rét lạnh giữa đại hạ nữa!



Phượng Khương Trần vừa ra khỏi Trục Phong lâu bỗng cảm thấy phát lạnh toàn thân. Nàng không kìm được mà tự ôm chặt lấy thân mình, đi nhanh về phía xe ngựa.



Phượng Khương Trần mới vừa trở lại Phượng phủ, còn chưa ngồi được nóng, quản gia đã bảo: “Tiểu thư, người của quý phủ Cửu Hoàng thúc cầu kiến.”



Người của quý phủ Cửu Hoàng thúc tìm nàng làm gì?



Phượng Khương Trần khó hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn gặp người. Dù sao cũng chỉ là một hạ nhân của quý phủ Cửu Hoàng thúc, vậy còn tuyệt hơn cả một tiểu quan bình thường. Trước cửa Tể tướng đều là quan Thất phẩm rồi, huống chi là một Cửu Hoàng thúc dưới một người, trên vạn người.



“Cửu Hoàng thúc mời ta ăn cơm? Không phải ta nhìn nhầm đấy chứ?” Phượng Khương Trần nhìn tới nhìn lui tấm thiệp mời mấy lần. Mỗi một chữ nàng đều rất quen thuộc, đang tổ hợp lại một chỗ, làm sao nàng nhìn vào có thể không hiểu được?



Cửu Hoàng thúc mời nàng ăn cơm, đó là hành vi hạ mình đến mức nào của một người có địa vị cao với một người có địa vị thấp hơn chứ? Chỉ có mời người làm việc mới có thể mời người ăn cơm, ví dụ như nàng mời Vương Cẩm Lăng ăn cơm vậy, nhưng là nàng mong có Vương gia ra tay, chèn ép Trấn Quốc công một chút.



Tất nhiên là Vương gia cũng có ưu đãi. Những vị trí quan viên này đều là một cái hố trồng củ cải, có người xuống ngựa tất nhiên sẽ có người leo lên được. Vương gia có thể xếp người của mình vào trong.



Bữa tiệc nào cũng có mục đích. Bình thường là người có thân phận thấp mời người có thân phận cao hơn, nhưng Cửu Hoàng thúc mời nàng ăn cơm để làm gì chứ? Yêu cầu nàng làm việc sao?



Khụ khụ. Cửu Hoàng thúc muốn nàng làm việc gì đó thì ra lệnh là được rồi, cần phải bày một bữa tiệc nữa sao? Quan trọng là còn phách lối như thế này… Cửu Hoàng thúc phách lối như thế này từ khi nào chứ?



Đối mặt với ánh mắt trong suốt của Phượng Khương Trần, thái giám nào đó vội vã cúi đầu. Có lẽ ở trước mặt người khác thì hắn kiêu căng, nhưng ở trước mặt Phượng Khương Trần, hắn ta cũng không dám, cung kính bảo: “Đúng như lời Phượng tiểu thư nói đấy ạ! Người không nhìn lầm đâu, Cửu Hoàng thúc đang đợi Phượng tiểu thư!”



“Buổi tối hôm nay?” Phượng Khương Trần nhìn lại thiệp mời này một lần nữa. Quả nhiên mặt trên không có viết thời gian, nàng còn đang nghĩ xem thiếp mời này có chỗ nào đó kỳ lạ, thì ra là nằm ở chỗ này.