Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 1749






Ngón tay Triệu Khương Lan ấn thật chặt cạnh bát: “Nếu quả thật chàng xảy ra chuyện, ta sao sống nổi?”
“Nhưng điện hạ thông minh như vậy, nếu ngài ấy có thể nhảy từ trên thuyền xuống thì nhất định là đã nắm chắc.

Có lẽ là trôi dạt đến nơi nào đó hoang vu không tiện truyền tin, hoặc là vết thương khá nặng vẫn còn đang hôn mê, chờ trở lại thành Vô Tuyết, chắc chắn thuộc hạ sẽ đi khắp nơi cùng ngài tìm ngài ấy.”
Triệu Khương Lan thanh âm nghẹn ngào: “Sóng xanh nước cuộn trào mãnh liệt như vậy, ngươi cho rằng lúc chàng rơi xuống nước có nắm chắc gì sao.

Chẳng qua là chàng lo lắng mình bị người khống chế liên lụy đến đội quân nên mới làm chuyện mạo hiểm như vậy.”
“Nhưng cho dù điện hạ không quan tâm đến những điều khác thì tất nhiên ngài ấy vẫn quan tâm ngài.

Sao ngài ấy có thể không hiểu rõ một khi mình xảy ra chuyện ngoài ý muốn, người đau lòng nhất chính là ngài.

Điện hạ đối với ngài tình sâu nghĩa nặng, tuyệt đối sẽ không khiến ngài thất vọng.”
Mai Hương múc một muỗng cháo đưa đến bên miệng của nàng, nhẹ giọng dụ dỗ: “Cho nên để gặp lại điện hạ, bản thân ngài quyết không thể suy sụp.”
Sau khi chém giết lẫn nhau suốt ba ngày, tổng cộng hai bên chết hơn mười nghìn người.

Vì sau khi Liên Tư Thành đi, đội quân do Trần Quý toàn quyền thống lĩnh.


La Tước nhảy lên một cái, nhân cơ hội dùng đao chém ngang Trần Quý.

Lúc Trần Quý sắp chết, lá cờ lớn của thủy quân Đông Nam trên tay hắn ta cũng theo đó mà đổ xuống.

Thủy quân Đông Nam cũng giống như đột nhiên xì hơi, càng trở nên mệt nhọc.

Cuối cùng, bọn họ dưới sự uy hiếp dụ dỗ của La Tước lần lượt đầu hàng.

Đến đây, trải qua nhiều tháng hỗn loạn, sự náo động ở Giang Nam cuối cùng cũng kết thúc.

Điều khiến người ta tiếc nuối là Liên Tư Thành nhân cơ hội trốn, đến nay chưa tìm được tung tích của hắn, nhưng bên cạnh hắn cùng lắm chỉ có mấy trăm người, có gây thêm không tạo nổi sóng gió.

Dựa theo thánh ý, thủy quân Đông Nam do chủ soái cầm binh phù tạo phản, vì vậy từ ngày thu binh, hủy bỏ binh phù ban đầu.

Trước khi chủ soái mới được điều đến đảm nhiệm, tạm thời do La Tước đóng quân ở Giang Nam, thay mặt quản lý.


Ngay cả mưa lớn nhiều ngày liền cuối cùng cũng ngừng.

Không ít cá sông bị nước lớn tạt lên trên bờ, ông lão và cháu trai cười tít mắt dùng lưới bắt về.

Mộ Dung Bắc Uyên đang ngồi trên một tảng đá ngầm nhìn mặt sông mênh mông không bờ bến đến sững sờ.

Từ sau khi khôi phục ý thức, hắn dùng gậy gắng gượng có thể xuống đất đi lại.

Vốn dĩ ông lão đề nghị hắn không nên làm khó mình quá, trước hết vẫn nên nằm yên trên giường thì hơn.

Nhưng Mộ Dung Bắc Uyên lo lắng sau này gặp Triệu Khương Lan, hắn vẫn là dáng vẻ đi đứng không vững này, Triệu Khương Lan sẽ khó chịu.

Hắn muốn dùng trạng thái tốt nhất để gặp Triệu Khương Lan nên chịu đựng đau nhức, hằng ngày vịn tường đi lại.

Hắn ngã không biết bao nhiêu lần, cuối cùng cũng có thể một mình chống gậy đi ra khỏi cửa.

“Đã cuối tháng rồi, tại sao thuyền vẫn chưa tới?”
Ông lão xì một tiếng, bấm ngón tay tính toán ngày tháng: “Chuyện này đúng là kỳ lạ, theo như trước kia thì đáng lẽ là đến rồi, trừ khi là bên ngoài xảy ra việc gì quan trọng nên trì hoãn lại.”
Mộ Dung Bắc Uyên không khỏi cau mày: “Chẳng lẽ lại là chiến sự.”.