Sự bình tĩnh của nàng gần như không thể giữ được, chỉ có thể nhìn hắn ta với sự kinh ngạc: “Ngươi, tại sao người lại đến một lần nữa?”
Mới trước đây bọn họ không phải đã gặp qua sao?
Người này còn muốn làm hoàng đế nữa chứ, một ngày đều thấy mặt hắn ta, chẳng lẽ hắn không có chuyện lớn quốc gia phải xử lý sao?
Lý Mặc trầm mặt xuống, thăm dò nhìn nàng: “Giấu ta cái gì?”
“Không giấu ngươi đâu. Chỉ là ta cùng Trùng Vương nói chuyện, chúng ta làm đại phu cho nên trao đổi một chút phương pháp chữa bệnh chẳng lẽ lại không được sao?”
Thấy Lý Mặc mang vẻ mặt không tin, nàng lập tức lên tiếng hỏi: “Ngươi lại tới làm gì, việc gì sao”
Lý Mặc lấy một cái hộp thức ăn từ trong tay cung nữ, bên trong lại đặt không ít bánh ngọt.
Hắn mở ra đưa cho Triệu Khương Lan: "Quên chưa đưa cho nàng, những bánh ngọt này đều là nguyên liệu bổ máu. Gần đây, mỗi ngày nàng đều phải mất máu, sắc mặt đã vô cùng khó nhìn, trẫm thật sự lo lắng cho thân thể nàng, cho nên lệnh cho ngự trù cố ý chuẩn bị những thứ này. Ăn nhiều sẽ giúp nàng bớt đau khổ”
Hắn có lòng tốt, Triệu Khương Lan quả thật cũng cần, cho nên nàng đã tiếp nhận: “Có lòng rồi.”
Triệu Khương Lan vội vàng muốn đuổi hắn ta đi, nhưng Lý Mặc lại hết lần này tới lần khác không chịu đi.
Hắn ta còn đi tới bên cạnh Mộ Dung Bắc Uyên, đánh giá hắn vài lần: “Nhìn sắc mặt Thế tử so với mấy ngày trước có vẻ tốt hơn nhiều, xem ra là Vong Độc đã có hiệu quả?
Mộ Dung Bắc Uyên nhìn chằm chằm hắn một hồi lâu.
Hắn nghe tên người vừa đến, đã xác định người này là hoàng thượng của Vinh Dương.
Hắn cũng có ấn tượng, chỉ là dường như có hình ảnh nào khác từ trong đầu hắn lóe lên.
Sát thủ, bị thương.
Được rồi, người trước mắt này, hình như lúc trước đã đi qua Thịnh Khang.
Còn muốn lấy bảo bối của Vũ vương phủ, kết quả bị thương, sau đó lại được ai đó cứu.
Nhưng chuyện này bản thân hắn cũng không nhớ như thế nào, người cứu hắn là ai?
Trong đầu Mộ Dung Bắc Uyên hỗn loạn, chỉ cảm thấy mệt mỏi không thôi.
Còn nữa, hoàng đế này vì sao lại đối với Triệu Khương Lan tốt như vậy!
Triệu Khương Lan không phải Vương phi trên danh nghĩa của hắn sao, tuy rằng hắn không yêu người phụ nữ này, nhưng không có nghĩa là người phụ nữ này có thể ở bên ngoài vui đùa với người đàn ông khác.
Nhìn tình cảm của bọn họ, rõ ràng là có liên quan mà không ai biết.
Hắn thực sự tức giận.
Thấy Mộ Dung Bắc Uyên có biểu cảm biến ảo khó lường, Lý Mặc không tự nhiên, lại cảm thấy kỳ quái.
“Thế tử làm sao vậy, thân thể không khỏe ư?”
“Không có gì đáng ngại, cảm ơn Hoàng thượng đã quan tâm”
Mộ Dung Bắc Uyên không có biểu tình gì, chỉ đáp lại một câu, nhưng hắn nhịn