Thời gian không còn sớm nữa, Mộ Dung Bắc Uyên đứng dậy ra khỏi Tử Tiêu điện, chuẩn bị đi về Kinh Triệu phủ tìm Tân Nguyên.
Hẳn bệnh lâu ngày, làm chậm trễ không ít công việc nên muốn tới hỏi Tần Nguyên xem có vụ án gì khó giải quyết không. Phố xá phồn hoa, hai bên đường nơi nào cũng vang lên những tiếng rao hàng, vô cùng náo nhiệt.
Tâm trạng Mộ Dung Bắc Uyên không tệ lắm, hắn ung dung đi ngựa dạo phố, đứng từ xa nhìn thấy một bảng hiệu đằng trước, bước chân hắn dợm ngừng lại.
“Lan Tâm?" Hắn nghĩ tới chuyện gì đó nên không tự chủ mà tiến tới cửa hàng đó.
Mộ Dung Bắc Uyên buộc con bạch mã vào cây cột trước cửa rồi sải bước vào trong. Nhóc mập đang tính sổ sách đến mức sứt đầu mẻ trán, vò đầu bứt tóc. Đột nhiên thấy có khách tới, hắn ta lên tiếng chào: “Hoan nghênh quý khách đến cửa hàng, ngài là Thần vương điện hạ?”
Mộ Dung Bắc Uyên nhìn về phía người trong quầy, đánh giá hơn một chút rồi gọi đúng tên của hắn ta.
“Nhóc mập”
“Là, là nhóc mập. Không ngờ ngài vẫn nhớ tôi? Tôi còn tưởng là ngài quên hết rồi”
Mộ Dung Bắc Uyên gật đầu: “Ngươi biết chuyện bản vương mất trí nhớ sao?”
Nhóc mập không dám lắm mồm, hắn thấy Tiểu Dương cầm chút đồ lên liền giữ hắn lại: “Vâng, là Tiểu Dương tình cờ nhắc đến”
Tiểu Dương nhìn thấy Mộ Dung Bắc Uyên cũng lấy làm kinh hãi: “Sao Vương gia lại tới đây, chúng tôi không nghênh đón được ngài từ xa
“Không có gì, ta đi ngang qua nhìn thấy cửa tiệm này nên bản vương muốn vào xem thử”
Mộ Dung Bắc Uyên nhìn bốn phía xung quanh, cảm thấy nơi này vô cùng quen thuộc.
“Lúc trước bản vương cũng từng đến đây đúng không?" Tiểu Dương gật đầu: “Ngài tới đây không ít lần”
Mộ Dung Bắc Uyên như suy nghĩ điều gì đó: “Bản vương đến đây một mình hay đi cùng ai khác? Có phải vương phi cũng thường xuyên tới đây không? Chúng ta quen nhau như thế nào vậy?”
Tiểu Dương có thể đi cùng Triệu Khương Lan một chuyến tới Vinh Dương, tình nghĩa đó cho dù thế nào cũng không phải là ít.
Nếu chỉ mối quan hệ đơn giản là khách hàng và chủ quán, có lẽ Triệu Khương Lan đã không để một người có thân phận như Tiểu Dương đi cùng mình.
Nhóc mập hoàn toàn không nói gì nữa, hắn chỉ ngây ngốc đứng nhìn Tiểu Dương.
Tiểu Dương lúng túng ho khan vài tiếng: "Nữ quyến trong phủ ngài rất thích tới Lan Tâm và là khách quen ở đây. Hơn nữa tiểu nhân cũng quên thân với mấy người Chu quản gia, thị vệ Đồng Diều của Thần vương phủ nên Vương gia mới quen mắt”
“Vậy sao?
Mộ Dung Bắc Uyên muốn hỏi nhiều hơn nhưng có tiếng hai người nói chuyện truyền từ ngoài cửa vào.
Hắn thấy âm thanh này vô cùng quen tai.
Người đó không phải ai khác mà chính là công chúa Nhã Lan và Mộ Dung Bắc Hải.
Tiểu Dương và Nhóc mập chột dạ nhìn nhau, thầm nói không xong rồi.
Vì sao hai người này lại tình cờ gặp nhau ở đây, nhỡ đầu nói lộ ra chuyện gì đó thì không hay rồi. Đi từ chỗ của Hồng Mai ra, Triệu Khương Lan nghĩ nếu đã xuất cung thì nhất định phải tới Lan Tâm xem thử.
Nàng chỉ để ý nói chuyện với Mộ Dung Bắc Hải nên không chú ý tới con ngựa ở cửa. Mãi đến khi