Khuôn mặt Triệu Thanh Nghi cắt không còn một giọt máu, nàng ta trừng mắt nhìn về phía cung nữ kia, nhìn bằng mắt thường ai cũng thấy là nàng ta không vui.
Thấy không ai phản ứng, người cung nữ kia mới bất giác nhận ra mình vừa nói gì.
Đại cung nữ lập tức che miệng, khuôn mặt bị dọa đến trắng bệch: “Vương gia thứ tội, công chúa thứ tội! Là nô tỳ bận đến váng cả đầu óc nên mới nhận nhầm người, xin chủ tử bớt giận”
Thật ra cung nữ này cũng là một cung nữ già sống lâu trong cung.
Đã chủ trì nhiều yến tiệc trong cung đáng ra không nên nhận nhầm các chủ tử với nhau.
Đương nhiên bà biết Vương phi của Thần vương phủ đã đổi sang người khác, nhưng có điều trước nay bà chưa từng gặp Triệu Thanh Nghi.
Cộng thêm việc bận rộn đến choáng váng đầu óc, nhìn thấy hai người Mộ Dung Bắc Uyên và Triệu Khương Lan đi cùng nhau nên mới vô thức gọi Triệu Khương Lan là Vương phi.
Thấy không ai trả lời, bà mới biết mình vừa phạm vào đại kỵ.
Động tĩnh bên này kinh động tới Chiêu Vũ Đế ở phía trên, Chiêu Vũ Đế cau mày nói: “Có chuyện gì vậy?”
Triệu Khương Lan lúng túng ho một tiếng rồi chuẩn bị cứ để mọi chuyện nhẹ nhàng trôi qua.
Nhưng Triệu Thanh Nghị run rẩy sợ hãi lúc nãy giống như bị chuyện gì đó kích thích nên ra vẻ tủi thân nói với Chiêu Vũ Đế: “Phụ hoàng, có vị cung nữ nhận nhầm người, không ngờ lại nhận nhầm công chúa thành Thần Vương phi, như vậy có buồn cười không chứ?”
Có lẽ từ lúc ở trong điện Tử Tiêu, Triệu Thanh Nghi đã cảm thấy không thoải mái, phải nhẫn nhịn cho tới bây giờ. Lần đầu gặp Chiêu Vũ Vương nhưng nỗi sợ hãi trong lòng Triệu Thanh Nghị đã bị sự ghen ghét đố kỵ làm giảm đi không ít.
Những lời này của nàng ta vô cùng kỳ cục, những người ở đây ngoại trừ Mộ Dung Bắc Uyên ra làm gì có ai không biết thâm ý trong những câu nói đó.
Cung nhân kia thấy vậy vội vàng quỳ xuống, dập đầu mấy thật mạnh, cả người đã run lên lấy bấy.
“Hoàng Thượng thứ tội, nô tỳ mắt mờ nên nhìn lầm, tuyệt đối không phải là do nô tỳ cố ý, xin hoàng thượng tha cho nô tỳ lần này.”
Bị Triệu Khương Lan nhìn vậy, sự bồng bột ban nãy của Triệu Thanh Nghi cũng giảm đi hơn phân nửa, bây giờ nàng ta mới thấy chột dạ.
Chiêu Vũ Để trừng mắt rồi sầm mặt xuống: “Đồ vô dụng ngu xuẩn, đến Thần Vương phi và công chúa Nhã Lan cũng phân biệt được. Đôi mắt đó của người để lại cũng không có tác dụng gì, người đầu, đem.”
“Phụ hoàng!” Triệu Khương Lan ngắt lời Chiêu Vũ Đế: “Không có gì đâu ạ, chỉ là một chuyện nhỏ thôi, yến tiệc lập đông có nhiều công việc, cung nữ này vì mệt quá nên mới hoa mắt thôi. Phụ hoàng tha cho bà ấy đi.”
“Đúng vậy thưa phụ hoàng, bà ấy chỉ vô ý thôi, cũng không phải là tội gì nghiêm trọng. Đáng ra không nên để chuyện này kinh động đến phụ hoàng. Hiếm khi mới có được một yến tiệc lập đông, chúng ta nên vui vẻ thì hơn. Cho nô tỳ này xuống dưới để người khác hầu hạ là xong”.
Mộ Dung Bắc Uyên cũng cầu xin theo, trong lòng hắn tự dưng cũng thấy bực bội.
Chuyện bé xíu như hạt vừng vậy có cần nói ra không? Vừa nãy không hiểu Triệu Thanh Nghi đã nghĩ cái gì?