Nếu như nói là lo lắng, Chu Khiết không phải là không có.
Dù sao với tình trạng thường xuyên qua lại giữa Mộ Dung Bắc Uyên và Triệu Khương Lan bây giờ, rất có thể hắn sẽ mời Triệu Khương Lan đến dự tiệc.
Đến lúc đó Triệu Khương Lan sẽ quay lại Vương phủ.
Chỉ sợ hắn ta phải dặn dò đám hạ nhân nhiều thêm một chút, tránh để bọn họ gọi sai người rồi xảy ra sự cố.
Nhưng nếu như không mời những vị điện hạ khác, vậy thì lễ mừng sinh thần có một mình vương gia không khỏi quá cô đơn rồi.
Cho dù ai cũng nhìn ra được, chỉ riêng cái vị tân vương phi kia đã không lọt vào mắt của vương gia rồi.
Ngay cả khi nàng ta cố tình tỏ ra thân thiết, đều vị vương gia không chút dấu vết nào tránh né.
Vậy nên Chu Khiết muốn hỏi ý kiến của Mộ Dung Bắc Uyên, chỉ nghe thấy hắn ừ một tiếng: “Có thể, đến lúc đó mời nhóm người Tam ca và lão Lục đến đây gặp mặt luôn.”
Hắn cố tình không đề cập đến công chúa Nhã Lan, giống như thể đang phân cao thấp với mình.
Làm cho Chu Khiết phải hỏi nhiều thêm một câu: “Vậy, công chúa Nhã Lan thì sao?”
Mộ Dung Bắc Uyên tức giận trừng mắt nhìn hắn ta một cái: “Ý ngươi là gì?”
Chu Khiết tủi thân bĩu môi. Hôm nay vương gia hung dữ quá đi thôi.
Nhưng mà không được làm quá rầm rộ. Bây giờ triều đình ta đang tăng thu giảm chi, trợ giúp cho người nạn dân phải chịu tổn thất vì chiến tranh lúc trước vượt qua cửa ải khó khăn. Bổn vương thân là hoàng tử, nên làm gương thật tốt, làm việc gì cũng phải khiêm tốn một chút.”
“Tuân lệnh!”
Bởi vì Mộ Dung Bắc Uyên đã cố tình thông báo, Chu Khiết cũng không để hạ nhân chuẩn bị như là một buổi lễ sinh thần long trọng.
Chỉ sắp xếp mọi thứ giống như là buổi tụ họp của huynh đệ tỷ muội trong gia đình bình thường.
Thiệp mời đưa vào trong cung rất nhanh, Mộ Dung Bắc Hải vẫy vẫy thiệp mời với Triệu Khương Lan: “Chắc hẳn Bắc Uyên cũng đưa cho muội một tấm chứ”
“Đúng vậy. Muội đang nghĩ xem cuối cùng có nên không đi không?
“Sao lại không đi? Hắn đã cố tình gửi cho muội tất nhiên là bởi vì muốn muội đi. Nhất là năm nay, không chừng sẽ là lần cuối cùng muội tham dự sinh thần của hắn.”