Mộ Dung Bắc Tô vội vàng nói: "Nhan sắc của Vương phi trang nhã thanh thoát, thế nào cũng đẹp, trong lòng ta muội chính là người đẹp nhất trên thế gian này, Hằng Nga cũng không bằng!"
La Kiều Oanh ngượng ngùng nhìn hắn một cái, hiếm khi nàng ấy mới lộ ra dáng vẻ thẹn thùng như vậy, khiến trong lòng Mộ Dung Bắc Tô càng thêm rạo rực.
Hắn nhẹ nhàng ôm La Kiều Oánh, thấp giọng hỏi: "Vương phi, ta có thể hôn muội không?"
La Kiều Oanh nghiêng đầu đi: "Những điều như thế sao có thể hỏi thành lời vậy chứ?"
Mộ Dung Bắc Tô ngượng ngùng gãi đầu: "Người ta không có kinh nghiệm mà."
La Kiều Oanh tặc lưỡi một tiếng, rõ ràng không tin: "Nghe nói Lục hoàng tử hào phóng phong lưu, sao cái gì cũng không hiểu?"
"Đó là những người bên ngoài vu khống ta! Ta không có bừa bãi như vậy đâu."
Nhìn cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu của La Kiều Oanh, hắn chậm rãi cúi người xuống, hôn lên cánh môi nàng ấy.
Trong nháy mắt, hô hấp của hai người quấn lấy nhau.
Mặt La Kiều Oanh chợt nóng lên, bất giác nổi lên một tầng đỏ ửng.
Nàng ấy không dám mở to mắt, chỉ có thể im lặng đáp trả.
Mộ Dung Bắc Tô cũng luyến tiếc nhắm mắt lại, muốn đem dáng vẻ nũng nịu của nàng ấy giữ lại trong mắt.
Hai người hôn đến hô hấp không lưu thông, mới buông nhau ra.
Mộ Dung Bắc Tô nhỏ giọng nói với nàng ấy: "Mấy ngày trước, bọn người hầu trong phủ nhất quyết để một thằng nhóc bụ bẫm ngủ bên cạnh ta, ngụ ý là mong chúng ta có thể sớm sinh quý tử, lúc ấy ta liền nghĩ, vì sao nhất định phải là thằng nhóc? Ta thà để hắn ta mang đến một cô nhóc!"
La Kiều Oánh nhìn hắn: "Tại sao lại muốn cô nhóc?" Hắn mỉm cười rồi nói: "Bởi vì ta muốn có một cô nhóc để nó có thể xinh đẹp, ngây thơ và lãng mạn giống như nàng"