Viên hoàng hậu nhẫn nhịn nỗi đau, đi đến bên Triệu Khương Lan: “Sao thế này? Sao thế này? Các người nói chuyện đi chứ!”.
Mộ Dung Bắc Uyên mím chặt môi, một lúc sau mới đau lòng mà thông báo: “Hoàng tổ mẫu đã mất rồi!”
Đây là mùa đông năm Chiều Hòa thứ hai mươi mốt.
Rốt cuộc thái hậu cũng không thể qua được căn bệnh này, bà đã mãi mãi nhắm mắt ở trong cung, nơi bà đã ở mấy chục năm.
Trước lúc lâm thời, dường như bà được quay về thời thiếu nữ non nớt của mình.
Khi đó, bà hồ đồ bước chân vào hoàng thành, nơi mà ai cũng khao khát về nó, nhưng chỉ cảm thấy toàn là sợ hãi.
Chịu đựng những năm tháng dài khó diễn tả thành lời.
Trải qua tiếng cười, trải qua nỗi đau.
Trải qua tình yêu và âm mưu, cuối cùng giúp cho con trai mình lên ngôi hoàng đế.
Nhưng bà không ngờ được rằng, tuổi già của mình lại phải chứng kiến cảnh các cháu trai giết hại lẫn nhau.
Có lẽ đây là nút thắt mà cả đời này là không cách nào gỡ được nó.
Nhưng ngay cả đến lúc chết, bà vẫn ban phước lành cho Thịnh Khang.
Cả đời này của thái hậu, vẫn luôn tuân thủ nghiêm ngặt lời hứa với đền thờ tổ tiên sau khi được phong làm hoàng hậu.
Người được gọi là hoàng hậu, chính là mẹ của một nước. Đặt con dân lên hàng đầu, thương xót cho cả một đời người dân.
Dù biết mình sắp lìa đời, nhưng bà vẫn mong khi qua đời có thể phù hộ độ trì cho người dân của đất nước này, che chở cho muôn dân.
Đôi hỉ đỏ của phủ Lập Vương còn chưa kịp bóc ra, buổi chào hôm qua đã tràn ngập niềm vui.
Mọi người còn chưa thoát ra khỏi niềm vui sướng tột cùng đã phải gồng mình đối mặt với nỗi đau thương khôn nguôi.
Tưởng chừng như hạnh phúc mới trong nháy mắt, đã bị nỗi đau khổng lồ nuốt chửng.
Mộ Dung Bắc Tô từ bé đã lớn lên bên đầu gối của thái hậu, có tình cảm cực kỳ sâu đậm với thái hậu.
Cái chết của thái hậu chính là một đả kích cực mạnh với hắn, La Kiều Oanh chỉ có thể dùng sự ấm áp của bản thân để an ủi hắn.