Mộ Dung Bắc Uyên thất vọng mà lặp lại lời của nàng ta: "Bù đắp?"
Trong lòng hắn dâng lên cảm giác tự chế giễu chính mình. Thì ra trong lòng Vương phi của hắn, nếu hắn có thể cho nàng một đứa con nối dõi chính là phương thức bù đắp tốt nhất.
Mộ Dung Bắc Uyên mệt mỏi nhắm mắt lại, sau đó thái độ càng thêm lạnh lùng.
"Cho dù là đối với nàng có chút hổ thẹn, bản vương áy náy cũng có điểm mấu chốt. Bản vương từ trước đến nay hận nhất là bị người ta lôi kéo, cho dù là Vương phi, nàng cũng không nên như vậy.”
Triệu Thanh Nghi trong lòng run lên, có chút sợ hãi buông tay ra.
"Thần thiếp cũng không có muốn uy hiếp ngài, chỉ là, chỉ là.."
"Nếu như bản vương lần nào cũng chiều theo yêu cầu của nàng, vậy thì những yêu cầu sau ta không thể nào đáp ứng hết được. Nếu nàng chắc chắn muốn quỳ ở đây đến khi nào ta đồng ý, thì cứ quỳ ở đây đi, tự mà tìm lấy thú vui cho mình”
Nói xong, hắn phất tay áo mà đi, không quay đầu lại nhìn Triệu Thanh Nghi một cái.
Triệu Thanh Nghi cắn môi.
"Triệu Khương Lan, nhất định là Triệu Khương Lan lại châm ngòi gây ly gián! Vương gia còn che giấu cho nàng ta nữa!”
Linh Đan đỏ mắt ôm lấy nàng ta: "Vương phi, nữ nhân đó sao còn ở lại kinh thành. Nếu lần này sứ thần Vinh Dương mang nàng đi là tốt rồi, để nàng ta ở chỗ này một ngày, Vương gia có thể bị nàng ta mê hoặc mất!”