Bạch Tú Ngưng sợ hãi đến mức nói chuyện cũng không rõ ràng. Nàng ta dùng sức nuốt nước bọt nói: “Nếu như thật sự là ngươi, mấy năm qua vì cớ gì đều không chịu lộ diện?”.
“Vì cái gì?” Bạch Tủ Yên buồn bực nói: “Bởi vì lúc ấy ta bị người hại đến nổi bệnh tình nguy kịch, thậm chí còn không thể cử động bình thường, suốt ngày chỉ có thể nằm thoi thóp trên giường bệnh, không có cách nào ra ngoài gặp người khác. Thậm chí đến nói chuyện ta còn không thể, làm sao có thể chỉ tội người. Cũng là về sao ta gặp được một thần y, sức khỏe mới từ từ hồi phục. Khi sức khỏe ta được hồi phục lần nữa, việc đầu tiên ta làm chính là tìm người báo thù, ta đã đi báo quan phủ, muốn bắt được ngươi. Cho nên, Bạch Tủ Ngưng, người đừng chống cự nữa, chính người đã giết ta. Mạng của ta là do người lấy, đừng mơ tưởng không thừa nhận”.
Bạch Tú Ngưng tuyệt vọng, bất lực lùi về sau. Nhưng lúc này, không ngờ Chu Ý Hiên vốn dĩ đã đầu óc không tỉnh táo, đang ngồi trong góc tường lại động đậy. Khi nhìn thấy gương mặt của Bạch Tú Yên, hắn ta chậm rãi đi đến, điên cuồng nói: "Tú Yên, là nàng sao? Là nàng sao?”
Bạch Tú Ngưng ngồi bên cạnh nghe thấy vậy thì tức giận run người. Nàng ta nhìn hai người, giọng khàn khàn hét lên: “Vì sao chứ? Bạch Tú Yên đã đi lâu như vậy rồi, trong lòng chàng vẫn nghĩ đến nàng ấy? Chàng nhìn nàng ấy xem, hai năm qua đã già đi nhiều, nàng ấy có đẹp bằng ta không? Bởi vì cái gì mà ngay cả lúc không tỉnh táo, trong lòng chàng vẫn luôn nhớ đến nàng ấy? Vậy còn ta thì sao? Chàng xem ta là cái gì?”
Chu Ý Hiên cũng không quan tâm Bạch Tú Ngưng, chỉ đảo mắt nhìn chằm chằm vào Bạch Tú Yên.
Bạch Tú Yên cười lạnh: “Hắn ta là phu quân của ta, trong lòng đương nhiên phải có ta!”
“Ngươi trong lòng hắn ta chỉ là một người đã chết, hiện tại ta mới chính là phu nhân của Chu Ý Hiên”
Vẻ mặt Bạch Tú Yên không thay đổi nhìn Bạch Tú Ngưng: “Thừa nhận đi, ngươi là đang ghen ghét, ganh tị với ta. Ghen ghét ta có gia thế tốt, có một phu quân tốt, ghen ghét với ta tất cả mọi thứ. Vì thế người luôn muốn thay thế ta, một lòng muốn ép chết ta, ngay cả mẫu tộc ta ngươi cũng không buông tha. Người khiến cho những người vốn yêu thích ta cũng yêu thích ngươi, coi ngươi trở thành ta, như vậy có thể đạt được những gì người mong muốn, có được thể diện, có được hư vinh. Thế nhưng Bạch Tú Ngưng à, những thứ này đều là người dùng tính mạng của ta để đổi lấy, ngươi cũng thật độc ác..”