Đương nhiên Chiêu Vũ để bị hắn chọc tức đến mức không nói nên lời, chỉ biết giơ ngón tay ra chỉ vào Mộ Dung Bắc Uyên, đến cả cánh tay cũng run rẩy vì quá tức giận.
Triệu Khương Lan thấy Mộ Dung Bắc Uyên đang liều mạng bảo vệ nàng, như thể hắn đang bảo vệ mạng sống của chính mình vậy.
Giây phút đó, nàng cảm thấy tất cả những ấm ức, đau lòng và không cam lòng mà nàng phải chịu đựng đều được an ủi.
Quả đúng là người nàng đem lòng yêu thương. Bằng mọi giá, cũng không để nàng phải chịu bất cứ tổn thương gì. Sống không sợ, thì chết cũng có gì phải sợ? Vốn dĩ hai người họ nên được ở bên nhau, bất kể chuyện gì cũng không thể chia cắt.
Mộ Dung Bắc Uyên không muốn tranh cãi với Chiêu Vũ đế, hắn quay đầu nhìn Triệu Khương Lan.
Ánh mắt hắn dịu lại, nhếch khóe môi nở một nụ cười nhẹ nhàng với nàng: “Vương phi, đi thôi, ta đưa nàng về nhà!”
Mộ Dung Bắc Uyên dứt lời, cũng không đợi Chiêu Vũ để đồng ý, đưa Triệu Khương Lan rời đi.
Nàng không chắc lắm, hỏi hắn: “Chàng thật sự muốn đưa ta về Vương phủ?”
“Đương nhiên rồi, nàng không phải là công chúa gì hết, nàng là Thần Vương phi. Thần Vương phủ mới là nhà của nàng, chẳng lẽ nàng không muốn về nhà sao?”
Triệu Khương Lan mỉm cười: “Đương nhiên là ta muốn về nhà rồi. Trong cung dù tốt đến đâu, cũng không bằng Thần Vương phủ. Lúc ta mới đến, không đêm nào được ngủ ngon giấc”
Mộ Dung Bắc Uyên nhìn nàng đầy thương xót, khẽ hôn lên mặt nàng. “Đừng lo, giờ chúng ta về nhà rồi, bổn vương ngủ cùng nàng, chắc chắn sẽ ngon giấc”. Trên đường về Phương Niên điện, Triệu Khương Lan cũng chỉ nói chuyện vài câu đơn giản.
Đám người hầu trong Phương Niên điện nhìn thấy Mộ Dung Bắc Uyên và Triệu Khương Lan nắm tay nhau, đều lén lút liếc nhìn.
Nhưng không ai dám nói gì.
Mộ Dung Bắc Uyên ra lệnh: “Sau này công chúa sẽ không ở trong cung nữa, các ngươi mau chóng thu dọn đồ đạc của công chúa rồi đưa đến Thần Vương phủ”
“Công chúa phải rời khỏi hoàng cung sao ạ?” “Đúng vậy. Sau này nàng sẽ không quay về đây nữa”