“Tỷ tỷ, ta xin tỷ, đừng tố cáo ta. Chỉ cần tỷ không nói, không chừng chuyện này cứ như vậy trôi qua. Ta thật sự biết sai rồi, thật ra sau khi mẹ nôn ra máu ta đã hối hận. Ta hận không thể giết mình, nhưng người chết không thể sống lại, Mẹ đã không thể tỉnh lại nữa rồi, sao tỷ vẫn cứ muốn ép ta vào chuyện này”
“Không được. Đã làm sai thì phải trả giá lớn. Ta không thể bảo vệ ngươi, Triệu An Hinh, ngươi đừng quên, người ngươi hại chết chính là mẹ của ta! Nếu như là người khác, ta có thể đau lòng cho ngươi, vì ngươi mà nhắm một mắt mở một mắt, nhưng bây giờ ta hận ngươi còn không kịp. Ngươi cảm thấy ta dựa vào cái gì mà giúp ngươi!”
“Dựa vào ta có nỗi khố tâm. Tỷ đáng thương, ta cũng đáng thương.
Ta báo thù cho mẹ ruột nên mới phạm sai lầm, ta như vậy không đáng để đồng cảm sao. Nhị tỷ, chúng ta xí xoá được hay không. Về sau chúng ta sẽ không nói về thù hận nữa, bỏ qua hết tất cả mọi chuyện không được sao”
“Vậy thì Triệu Khương Lan phải làm sao bây giờ! Tỷ ấy vô tội, ngươi và ta đều đáng thương, vậy tỷ ấy không như thế sao?”
Triệu An Hinh giống như nghe được chuyện gì đó thú vị, hẳn cười đến mức méo mó.
“Nhị tỷ, khi nào tỷ và đại tỷ lại thân thiết như vậy. Thương ả ta làm gì. Ả ta chưa từng đối xử tốt với tỷ. Bây giờ tỷ không còn là Thái tử phi lữa, ả ta lại càng coi thường tỷ. Chắng lẽ tỷ cam tâm sao, tỷ không cảm thấy ghen ty sao. Nhưng nếu như ả ta trở thành phạm nhân, đó chính là nôi nhục của nhà họ Triệu chúng ta, vậy thì không có người nào cảm thấy ả ta hơn tỷ!”
“Ta không cần mấy thứ vô danh thế này. Ngươi đừng nói nữa, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Lúc bọn họ đang nói chuyện, công chúa Văn Hi đã đi vào phủ.
Khi bà ta ở một mình trong phủ công chúa sẽ không kìm được mà nhớ về cái chết thảm của Quận chúa Di Thanh.
Vậy nên rất dễ dàng suy nghĩ lung tung, rồi tự mình đi đến nơi này bầu bạn với An Cẩm và An Hinh.
Ai ngờ bà ta vừa đi đến gần đã nghe thấy tiếng cãi vã giữa hai tỷ đệ bọn họ.
đổi, chứng cứ ở ngay đây, chính hắn cũng thừa nhận. Bây giờ còn mong con tha thứ cho hẳn, không phơi bày chuyện này ra. Quả thật là điên rồ!”