Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 1279




“Nghiêm đại nhân quả thật rất thích tự tìm phiền phức.” Ninh Thân Vương liếc hắn một cái.

“Nghe nói hôm qua Nghiêm đại nhân còn giúp Nhà họ Triệu ngăn Triệu An Hinh lại, bổn vương cứ có cảm giác, Nghiêm đại nhân có lòng riêng, nên đừng can thiệp vào chuyện của nhà họ Triệu sẽ tốt hơn.”

“Được rồi, việc này giao toàn quyền cho Đại Tông Chính Viện xử Nghe Chiêu Vũ Đế nói xong, Ninh Thân Vương cười đắc ý: “Thần đệ nhất định sẽ hoàn thành sứ mệnh.”

Sau khi hạ triều, Triệu Đường khốn khổ nhìn Mộ Dung Bắc Uyên.

“Điện hạ, việc này lão phu đã cố gắng hết sức. Nhưng ngài cũng thấy rồi đấy, hoàng thượng rõ ràng là đang bênh vực Ninh Thân Vương, chuyện này không nằm trong sự khống chế của ta với ngài nữ: Mộ Dung Bắc Uyên xoa trán: “Chuyện đã vậy thì mấu chốt nằm ở.

Triệu An Linh, chỉ cần thái độ nàng ta vững, Ninh Thân Vương cũng không thể làm gì nàng ta.”

Nói thì nói như vậy, nhưng Thần Vương hiểu rõ, muốn lật ngược vụ án không phải chuyện dễ dàng.

Rất nhanh, Triệu An Linh và Triệu An Hinh được đưa đến Đại Tông Chính Viện.

Ninh Thân Vương hỏi Triệu An Hinh có nhận tội giết người không.

Triệu An Hinh nhất định không nhận, hẳn muốn thề với trời rằng mình vô cùng vô tội, tất cả là do Nhà họ Triệu muốn cứu Triệu Khương Lan mà sắp đặt mọi chuyện.

Triệu An Linh cười nhạt: “Ai lại đem vẻ mặt này ra mà lừa người khác như vậy, rõ ràng chính là do ngươi giết. Lúc trước còn thừa nhận rồi, nhưng đến phút cuối lại cản chết cũng không nhận, ngươi thật sự là một tên nô phu!”

Ninh Thân Vương đến chỗ Triệu An Linh: “An Linh, con là đứa bé mà bổn vương nhìn thấy từ bé đến lớn. Nói theo lý, bổn vương nên tin lời của con. Nhưng thật sự bổn vương không hiểu, tại sao con lại giúp Triệu Khương Lan, giúp nàng ta thoát tội, việc này đối với con là trăm.

phần hại không được một phần lợi! Nếu con không nghĩ cho bản thâi thì cũng nên nghĩ cho đệ đệ của mình. Lúc trước công chúa Văn Hi đã chỉ định phải bảo vệ Triệu An Hinh, chẳng phải chỉ muốn tốt cho tỷ đệ con sao. Công chúa Văn Hi nhọc lòng như vậy, sao con lại không chịu hiểu!”

“Hoàng thúc, con chỉ làm những việc mà con cho là đúng, nên mong hoàng thúc đừng khuyên con nữa”

Ninh Thân Vương nhướng mày: “Nếu con đã cứng đầu, vậy bổn vương sẽ nói sự thật cho con biết. Chuyện đến nước này con còn không chịu hiểu sao? Bây giờ sự thật như thế nào chẳng quan trọng nữa, quan trọng là hoàng thượng muốn người giết Quận chúa Di Thanh là Triệu Khương Lan. Vì chỉ có như vậy, người mới có thể ép Thần Vương buông tay, để Triệu Khương Lan đến Vinh Dương hòa thân. Vậy nên không cần biết sự thật là gì, thứ Hoàng Thượng muốn không phải là hung thủ thật sự, mà là muốn Thần Vương phải lùi bước.”

Triệu An Linh ngơ ngác nhìn ông ta, trong lòng có chút chua xót.

“Vì vậy trong lòng của các người, mẫu thân con chết thế nào không quan trọng, chỉ cần toại nguyện cho các người là được?”

“Nhưng con không chấp nhận, con không thể để hung thủ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, còn người vô tội thì phải chịu tội thay. Rõ ràng như vậy là không đúng, trong lòng các người rất rõ, vậy thì dựa vào cái gì mà các người mới là người định đoạt kết cuộc cuối cùng? Là do các người có địa vị có quyền thế sao, nắm giữ sự sống chết là có ‘thể khống chế mạng sống của mọi người sao! Thật không công bằng!”

Ninh Thân Vương cười nhạt: “An Linh à, con thật là ngây thơ.”

“Người nghĩ con ngây thơ cũng được, trẻ con cũng được. Lần này con nhất định sẽ làm sáng tỏ mọi việc, con sẽ cho mọi người trong thiên hạ biết hung thủ thật sự là ai và ai là người vô tội: “Con nghĩ con làm được không? Không có sự giúp đỡ của Hoàng Thượng, bốn vương cũng không tin con. Lời nói của con sẽ như tro bụi vậy, thối nhẹ một cái là bay mất, không có một chút trọng lượng nào.

Con nghĩ ai sẽ tin lời con, bây giờ bên ngoài ai cũng đang đồn rằng chính Thần vương phi là người đã sát hại quận chúa. Lời dân chúng truyền miệng với nhau, đó mới chính là sự thật không thể chối cãi!

Hôm nay gọi con đến đây, chỉ là một trong những giai đoạn cần làm.

Đây là một trò chơi đã có kết quả từ trước, An Linh, con muốn đấu cũng đấu không lại Hoàng Thượng đâu.”

Rời khỏi Đại Tông Chính Viện, Triệu An Linh cảm thấy tay chân lạnh ngắt.

Nhưng lạnh hơn cả cơ thể, là trái tim của nàng ấy.

Nàng ấy không ngờ rằng, dù nàng ấy có cố gắng đến đâu thì cũng không thể đụng chạm nổi đến những người có quyền thế.

Chẳng lẽ chuyện này thật sự không thể xoay chuyển được nữa sao?

Nàng ấy ngẩng đầu nhìn lên trời.

Rõ ràng là một bầu trời sáng, nhưng xung quanh mình lại quá tăm tối, không có nổi một tia sáng.

Nàng thật sự rất không cam tâm!