Tuy nói là giúp Mộ Dung Bắc Hải thoát khỏi rắc rối, nhưng bây giờ ngẫm lại, thực ra cũng có một chút tính toán riêng cho bản thân.
Chẳng lẽ nàng ấy làm tất cả chỉ vì trả ơn Mộ Dung Bắc Hải sao?
Rõ ràng là nàng ấy mang theo một mục đích không muốn ai biết tới, vì ngày ngày kề cận mà dần dần lộ nguyên hình.
Nàng ấy xoa xoa tai mình, thì thào trong lòng: “Hứa Mạn Nhi ơi Hứa Mạn Nhi, xem ra ngươi xong đời rồi”
Mà bên kia, Mộ Dung Bắc Hải cũng vô cùng khó ngủ.
Mặc dù để tránh tình cảnh trở nên xấu hổ mà hắn đã nhầm mắt lại từ sớm.
Thế nhưng hắn không thể xua đi hơi thở của người bên cạnh.
Đó là mùi hương thơm ngát đặc trưng của nữ tử, vương vấn không rời, đọng lại trong cánh mũi hẳn.
Hắn cảm thấy hôm nay bản thân hết sức hoang đường, không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại đồng ý diễn trò cùng với Hứa Mạn Nhi.
Bình thường chắc chản hắn sẽ không tắc trách như vậy.
Nhưng không hiểu vì sao, hẳn lại không hề cảm thấy phản cảm.
€ó lẽ là do gần đây hắn và Hứa Mạn Nhi sống rất hòa hợp. Hơn nữa, nhiều năm trước, hắn và cô nương nhỏ này cũng từng gặp nhau, vì vậy mà cũng dễ thân thiết hơn.
Cả hai đều mang tâm sự riêng mà cùng nắm xuống. Mãi cho tới tận khuya mới thấy bưồn ngủ.
Hứa Mạn Nhi thuộc dạng người có hỏa khí rất dồi dào vào mùa đông. Hơn nữa, nhà họ Viên sợ Mộ Dung Bắc Hải bị lạnh nên đã đặt thêm mấy cái lò sưởi ở trong phòng.
Hứa Mạn Nhi đang ngủ thì cảm thấy rất nóng, bèn thò một cánh tay ra ngoài.
Nàng ấy trở mình, hơi sán lại phía Mộ Dung Bắc Hải.
Cánh tay vô thức mà quàng lên vai Mộ Dung Bắc Hải.
Mộ Dung Bắc Hải mơ màng tỉnh lại, hắn nghiêng đầu nhìn. Nương theo ánh trăng rọi vào từ bên ngoài, hẳn nhìn thấy Hứa Mạn Nhi tung chăn ra.
Vì lo thời tiết mùa đông sẽ khiến nàng ấy cảm lạnh. Hắn nghĩ nghĩ một chút rồi vươn tay ra, định đặt cánh tay của nàng ấy vào trong chăn bông.
Bởi vì kinh mạch của Mộ Dung Bắc Hải cũng không quá thông suốt nên quanh năm, cả người hắn đều lạnh như băng.
Hứa Mạn Nhi chạm vào người hẳn, chỉ cảm thấy vô cùng thoải mái.
Giống như sờ vào một khối ngọc mát, nàng ấy không kiềm chết được mà dán cả người mình lên người Mộ Dung Bắc Hải.
Thậm chí, nàng ấy còn dò dẫm tìm kiếm sự mát mẻ, rồi cứ như vậy mà bò qua tấm chắn, chui vào trong chăn của Mộ Dung Bắc Hải.
Mộ Dung Bắc Hải trợn trừng hai mắt. Trong chốc lát, hẳn không biết bản thân nên làm cái gì bây giờ.
Mà Hứa Mạn Nhi lại ngủ rất say, không chỉ tay mà ngay cả cái chân nho nhỏ cũng quắp lên đầu gối của Mộ Dung Bắc Hải Người hẳn lạnh, đúng lúc có thể giảm bớt nóng nực cho Hứa Mạn Nhi.
Càng nắm sát hẳn, nàng ấy phát hiện lại càng dễ chịu, làm thế nào cũng không dứt được.
Mộ Dung Bắc Hải cố gắng kéo tay nàng ấy ra, thế nhưng Hứa Mạn Nhỉ lại như dây leo mà quấn chặt lấy hẳn.
Vừa mềm mại lại chặt chẽ không thể tách rời, Mộ Dung Bắc Hải không biết nên khóc hay cười.
Thực ra, cơ thể Hứa Mạn Nhi rất nóng, đối với Mộ Dung Bắc Hải mà nói, đây cũng là một loại hưởng thụ.
Bởi vì dù hẳn có đắp chăn thì vẫn lạnh như băng, và khi trời lạnh như vậy thì hẳn càng khó ngủ ngon.
Nhưng bây giờ lại giống như đang ôm một cái lò sưởi nhỏ, ngoại trừ một chút hoảng loạn lúc đầu thì hắn cảm thấy rất thoải mái.
Cuối cùng, vì quá mệt mỏi mà ngủ mất.