Vậy nếu như sau này, một ngày nào đó nàng ấy không cẩn thận để lộ ra ý định thực sự của mình, Mộ Dung Bắc Hải có xa lánh nàng ấy không?
Thậm chí, sẽ đối xử với nàng còn lạnh nhạt hơn cả Viên Phi Yến…
Nghĩ như vậy, bỗng nhiên Hứa Mạn Nhi lại cảm thấy sợ hãi.
Mộ Dung Bắc Hải thấy Hứa Mạn Nhi dường như có tâm sự, nhẹ giọng hỏi: “Ăn xong chưa, có muốn uống thêm cốc sữa dê không? Sữa dê ở thành Phụng Dương có mùi vị rất ngon”
Nàng ấy lại cười một cái: “Được, nếu được công tử đề cửa, vậy thì chắc chẳn là ngon nhất”
Cơm nước xong, Mộ Dung Bắc Hải liền dẫn Hứa Mạn Nhi ra ngoài.
Khi chỉ còn lại hai người bọn họ, Hứa Mạn Nhi căng thẳng mà chà chà ngón tay.
Nàng ấy hơi xấu hổ nói: “Công tử, tối hôm qua, ta cũng không biết sao mình lại chui vào trong chăn của huynh. Có phải là tướng ngủ của ta xấu, luôn ngó ngoáy tay chân, đã quấy rầy huynh nghỉ ngơi không?
Rất xin lỗi..”
Mộ Dung Bắc Hải xoa xoa vành tai, hắn hạ mắt, nói: “Có lẽ là do nàng thấy nóng nên mới thò cánh tay ra ngoài, ta lại sợ nàng lạnh mới định đắp lại chăn cho nàng. Nhưng vì cơ thể ta lạnh, nàng sờ thấy thoải mái, bèn nhích lại gần”
Hứa Mạn Nhi vội nói: “Công tử, rất xin lỗi huynh, đêm nay ta nhất định sẽ chú ý. Nếu không, nếu không huynh cứ lấy dây thừng trói chặt ta lại, như thế ta sẽ không lộn xộn nữa”
Mộ Dung Bắc Hải vốn còn đang xấu hổ, thế nhưng nghe nàng ấy nói như vậy thì không nhịn được mà phì cười.
“Sao lại phải trói nàng lại làm gì, nàng yên tâm, không cần phải căng thẳng như ta cũng không ngại. Thực ra người nàng cũng rất ấm áp, ngược lại có thể giúp ta giảm bớt lạnh lẽo, đối với ta cũng.
không phải là không có lợi”
Hứa Mạn Nhỉ hơi ngạc nhiên, ngẩng đầu: “Thật vậy sao, công tử!
Nhưng như vậy cũng không được, đêm nay để ta bọc kín chân tay lại cho huynh. Lúc trước, khi mẹ ta còn sống, bởi vì đi lại khó khăn nên tay chân bà lúc nào cũng lạnh buốt. Mùa đông đến, đêm nào ta cũng giúp bà ủ chăn, thân thể ta vốn nóng, không sợ lạnh chút nào!”
Hứa Mạn Nhi nói vô cùng chân thành, nhưng lại khiến cho Mộ Dung Bắc Hải không biết nên trả lời như thế nào.
Tất nhiên là hẳn biết nàng ấy có ý tốt, nhưng để một cô gái ủ chăn cho mình, đặc biệt người kia còn không phải là gì của mình, điều này khiến hẳn băn khoăn.
Mộ Dung Bắc Hải chỉ có thể quay đầu sang chỗ khác ho khan một tiếng: “Chuyện này để sau rồi bàn, bây giờ chúng ta đi tới một nơi đã”
Hứa Mạn Nhi biết, Mộ Dung Bắc Hải tới nơi này, ngoài việc chúc thọ ngoại công của hẳn thì vẫn còn một việc khác.
“Công tử, vậy giờ chúng ta đi đau?”
“Ta muốn tới phủ Thái Thú của thành Phụng Dương. Bổn cung có một việc muốn xác nhận rõ ràng với Thái Thú nơi này, dẫn nàng theo cùng chỉ là để che mắt người khác”
Hứa Mạn Nhi gật đầu: “Ta biết. Chính sự của huynh quan trọng hơn”
Bọn họ trực tiếp tới phủ Thái Thú. Thái Thú nghe nói Tam Vương gia điện hạ giá lâm thì lập tức ra nghênh tiếp.