Lúc này nàng ấy mới chậm rì rì cởi xiêm y ra.
Lúc đầu tự nhiên là sẽ xấu hổ, dù sao trước kia khi đi ngủ, nàng đều mặc y phục.
Nhưng bây giờ nếu Mộ Dung Bắc Hải đã nhận định mình là người của hắn rồi, vậy thì có gì để băn khoăn chứ.
Nàng ấy thậm chí còn mong muốn giao mình cho Mộ Dung Bắc Hải ngay lập tức.
Đợi đến khi cởi hết y phục ra, làn da vốn khoẻ mạnh quả nhiên lúc này đây đã xuất hiện hai vết thương rất dữ tợn.
Mộ Dung Bắc Hải tự dùng ngón tay chấm chấm lên thuốc mỡ mát lạnh, cực kỳ cẩn thận bôi thuốc lên vết thương cho nàng.
Bởi vì thoáng có chút đau, nên vai của Hứa Mạn Nhi hơi run.
Bôi xong thuốc cho nàng ấy, Mộ Dung Bắc Hải ôm lấy nàng ấy từ đẳng sau.
Hắn nhẹ nhàng hôn lên vành tai của nàng ấy: “Cảm ơn nàng, Mạn Nhi, nàng không chỉ là bếp lò nhỏ của ta, mà còn là bùa may mắn của tạ”
Mặt Hứa Mạn Nhi đỏ rực, quay đầu lén lút cắn vào tai của Mộ Dung Bắc Hải “Công tử, hay là tối nay để ta thực hiện trách nhiệm là một nữ nhân của huynh được không, cẩn thận hầu hạ huynh…”
Mộ Dung Bắc Hải có chút buồn cười nhìn nàng ấy.
“Một cô nương vẫn chưa trải sự đời như nàng, làm sao hiểu những cái này được?”
“Ta, ta có thể học với người khác. Nếu không thì ta đi hỏi biểu tấu một chút, nhìn dáng vẻ của biểu tấu chắc là có kinh nghiệm rất phong phú cũng nên, nàng ấy nhất định sẽ vui lòng dạy ta. Ta, ta muốn khiến huynh vui sướng”
Mộ Dung Bắc Hải khẩy mũi nàng ấy một cái: “Hai ngày này nàng đã chịu rất nhiều cực khổ rồi, vẫn không thấy mệt sao mà còn muốn giày vò mình thêm nữa?”
“Hầu hạ công tử sao có thể cảm thấy mệt cơ chứ”
Nhìn dáng vẻ ngây thơ của nàng ấy, thật ra Mộ Dung Bắc Hải cũng có chút rục rịch.
Từ trước đến nay Mộ Dung Bắc Hải không phải là người có nhiều ham muốn.
Hẳn thậm chí còn không biết rằng khi tràn đầy dục vọng với một người lại là chuyện kì diệu đến vậy.
Rõ ràng trước đó, khi mà Lâm Gia Uyển cố tìm cách để quyến rũ hắn, hắn còn cảm thấy vô cùng chán ghét, hận không thể cách nàng ta xa một chút.
Nhưng bây giờ khi nhìn thấy Hứa Mạn Nhi tim hắn lại cảm thấy ngứa ngáy.
Có một sự thôi thúc nào đó không thể giải thích được khiến hẳn muốn được thân mật với nàng ấy, cưng chiều nàng ấy.
Nhưng khi nhìn thấy vết thương và vết máu trên tay nàng ấy, hôm nay sao hắn lại lỡ làm cho nàng thêm mệt mỏi chứ.
Hắn hôn lên ngón tay Hứa Mạn Nhi: “Hai ngày này nàng hãy ở nhà họ Viên nghỉ ngơi cho thật tốt, đợi sau khi về đến vương phủ, ta sẽ lập tức bảo phụ hoàng và mẫu hậu đến hỏi cưới nàng. Đến lúc dó danh chính ngôn thuận rồi, đợi nàng chính thức trở thành người của ta, chúng ta lại thân mật cũng không muộn, nếu làm ở đây thì lại quá vội vàng, sợ là sẽ ấm ức cho nàng”
*Ta không hề cảm thấy ấm ức, chỉ cần được ở cùng với công tử, ta như thế nào cũng được”
Sự thẳng thắn của Hứa Mạn Nhi là vì nàng ấy có một tấm lòng khẳng khái thành thật, không hề giấu giếm gì mà bộc lộ trước mặt hẳn.
Trong lòng Mộ Dung Bắc Hải càng cảm thấy nóng bỏng, tình ý nóng bỏng này giống như ánh mặt trời tươi đẹp của mùa đông làm tan chảy tất cả sự lạnh giá trong hẳn.
“Ta hiểu tâm ý của nàng, nhưng ta không muốn thất lễ với nàng.
Mạn Nhi, nàng xứng đáng với những thứ tốt nhất, ta muốn dành cho nàng tất cả những gì tốt đẹp nhất”
Thật ra cho dù có cho Hứa Mạn Nhi làm vương phi đi chăng nữa thì Mộ Dung Bắc Hải cũng không cảm thấy có gì to tát cả.
Nhưng điều hẳn lo lắng là người trong triều không những sẽ vì thân thế của nàng ấy mà gây cản trở, trái lại còn để lộ ra điểm yếu của hẳn.
Thay vì nhiều vướng bận như vậy, không bằng để cho nàng làm Trắc phi của hắn, ung dung tự tại, trái lại còn bớt đi chút phiền toái.
Nếu như sau này hẳn nhất định phải lập phi thì hẳn cũng sẽ sắp xếp thân phận của Hứa Mạn Nhi cho thoả đáng, sẽ không để cho nàng ấy chịu bất cứ ấm ức nào.