Hứa Mạn Nhi không giống với Lâm Gia Uyển, nàng ấy là một người rất dễ dàng thỏa mãn.
Dường như đối với nàng ấy thân phận gì đó không hề quan trọng.
Điều mà Hứa Mạn Nhi muốn là có thể ở bên cạnh nàng ấy, là nguyện vọng đơn giản thuần khiết nhất, cũng giống như giỏ hoa nhỏ mà nàng coi như báu vật vậy.
Đây là lần đầu tiên Mộ Dung Bắc Hải thấy có người lại đi xem trọng loại hoa rẻ tiền như vậy.
Đêm đầu tiên khi hai người xác định mối quan hệ, mặc dù nói không xảy ra hành động thân mật thật sự nào nhưng càng ngày càng cảm thấy gắn bó.
Hai ngày tiếp theo, Mộ Dung Bắc Hải cùng Hứa Mạn Nhi đi loanh quanh trong thành Phụng Dương.
Bọn họ cả ngày dính nhau như keo, xong lại không hề cảm thấy chán ghét.
Hứa Mạn Nhi rất thích làm nũng, có lúc dùng bữa trưa, canh trong bát rất nóng, không cẩn thận bị canh trong bát làm cho bỏng lưỡi nàng ấy không nhịn được liền cong cái miệng nhỏ về phía Mộ Dung Bắc Hải nói: “Công tử, ta không cẩn thận bị bỏng rồi, công tử phải thơm thơm mới khỏi”
Mộ Dung Bắc Hải bị nàng ấy chọc cho bật cười, cũng hết cách với nàng ấy, liền phối hợp hôn nàng ấy một cái.
Vài ngày sau khi hai người đã cảm thấy nhàm chán, cuối cùng cũng không thể chậm trễ thêm nữa đành phải tạm biệt nhà họ Viên để chuẩn bị lên đường về kinh.
Trên đường đi, để hộ tống Lạc Quận Vương trở về thuận lợi, Mộ Dung Bắc Hải không chỉ sắp xếp người ngựa mà lúc đầu hắn đã đem theo mà còn mượn rất nhiều binh lực nhà họ Viên để đảm bảo chuyến đi được thuận lợi.
Mặc dù nói bây giờ Lạc Quận Vương không thể cứu vãn được nữa nhưng hẳn ta vẫn còn không ít thế lực ngoại tộc.
Không ai có thể biết liệu những người đó có trà trộn vào Nguyên Ải để cứu người hay không.
Giữa đường khi bọn họ đang rầm rộ về kinh, Mộ Dung Bắc Hải đã cho ám vệ đi trước để báo tin đã bắt được Lạc Quận Vương về kinh thành.
Sau khi Chiêu Vũ Đế nhận được tin vô cùng vui mừng.
Hắn ta nhiều lần nhắc đến công lao của Mộ Dung Bắc Hải trong triều: “Mặc dù bây giờ chân Sơn Vương đang mang tật nhưng vẫn có năng lực xuất sắc như vậy. Lần này trẫm chỉ hy vọng hắn có thể nghe ngóng được chút tin tức, cũng không mong đợi sẽ có tiến triển gì, nhưng không ngờ rằng hẳn lại có được thu hoạch như vậy, có được đứa con trai như này trẫm thật có phúc”
Các quần thần nghe thấy Chiêu Vũ Đế nói vậy liền hết lời nâng bợ, nịnh nọt.
“Hoàng Thượng, Sơn Vương điện hạ năng lực hơn người như vậy không chỉ là phúc của người mà còn là phúc của chúng thần nữa!”
Trong số các quần thần có những người thật lòng vui mừng cho Mộ Dung Bắc Hải chẳng hạn như Mộ Dung Bắc Tô, Mộ Dung Bắc Uyên…
Nhưng dẫu sao thân phận của Mộ Dung Bắc Hải đặc biệt, hẳn từng là Thái tử điện hạ, so với Mộ Dung Bắc Quý hiện tại mà nói, cảnh ngộ này làm cho Thái tử Mộ Dung Bắc Quý có chút xấu hố.
Mấy tháng trước hẳn cũng thâm nhập vào Nguyên Ải, tiếc là không thu hoạch được gì.
Ngay đến cả mặt của Lạc Quận Vương hẳn còn chưa nhìn thấy.
Bây Giờ Mộ Dung Bắc Hải đi một chuyến lại trực tiếp đem thân thể khiếm khuyết đã ẩn nấp mấy tháng nay của Lạc Quận Vương về quy án. So sánh như vậy càng cho thấy Mộ Dung Bắc Quý không có năng lực.
Sau khi tan triều, cả người hẳn đều cảm thấy buồn bực.
Vốn dĩ bởi vì trâm cảm nên tính tình của hắn đã vui buồn thất thường chứ đừng nói đến kích động lớn như vậy, cho dù người bên cạnh hắn mắc chút lỗi nhỏ thôi cũng có thể khiến hắn nổi giận.
Về đến Đông Cung, cung nhân đúng giờ đem thuốc đến cho Mộ Dung Bắc Quý.
Chỉ vì không cẩn thận làm nắp cốc hở một chút, sau khi Mộ Dung Bắc Quý vô tình nhìn thấy càng thêm tức giận, trực tiếp đập cả chiếc cốc lên người người hầu.
Người hầu liên tục cúi lạy cầu xin tha thứ: “Điên hạ tha mạng!”
“Ra ngoài, đều cút hết ra ngoài cho ta!”
Thấy tâm trạng hắn buồn bực, đám người hầu đâu dám lên để nhận lấy xui xẻo.