Sau đó nàng ta nâng mũi chân lên, linh hoạt, nhẹ nhàng xoay một vòng tại chỗ.
Mặc dù trên người mặc áo bông, tay áo không mang đến cảm giác nhẹ nhàng, nhưng đồ trang sức tua rua trên người lại vì thế lay động theo động tác xoay người, mang đến sức hút đặc biệt.
Tiếng đàn của Triệu Khương Lan ban đầu còn tương đối nhẹ nhàng.
Nhưng sau đó, động tác Triệu Khương Lan càng có lực hơn, tiếng đàn cũng dần sục sôi, giống như sóng trào, khí thế rõ ràng.
Váy Triệu An Linh tung bay trong gió, mái tóc càng linh động trêu chọc lòng người.
Thậm chí nàng ta linh hoạt tung chén trong không trung, bất ngờ nhấc mũi chân vững vàng bắt được ly rượu tỉnh xảo.
Triệu An Linh không phải người tập võ, thân thể lại nhẹ nhàng dẻo dai như thế, có thể thấy được bản lĩnh vũ đạo thâm hậu, eo lưng càng uyển chuyển.
Nghiêm Chính chỉ cảm thấy cô gái trước mắt tỏa sáng.
Dưới ánh trăng, giống như là Hằng Nga tiên tử đến từ trên Thiên Cung.
Một cái nhăn mày, mỗi một cử động đều là sự hấp dẫn trời sinh.
Hẳn thậm chí còn không thể dời ánh mắt đi, ánh mắt như bị hút vào vòng xoáy sâu thăm thảm, từ đầu đến cuối mải dõi theo động tác của Triệu An Linh.
Chờ đến khi động tác của Triệu An Linh dần kết thúc, tiếng đàn của Triệu Khương Lan cũng chậm dần rồi ngừng lại.
Nghiêm Chính ngắm nhìn Triệu An Linh say mê, chỉ cảm thấy nhịp tim đã tăng nhanh mấy lần.
Người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc u mê, Triệu Khương Lan nhìn thấy cảnh này, không khỏi cong môi cười mỉm.
Nàng không nhịn được đi qua hỏi: “Nghiêm đại nhân, muội muội của ta múa thế nào? Hay ngươi đánh giá vài câu đi”
Nghiêm Chính hơi hoảng: “Vì có mỹ nhân nơi này, nhẹ nhàng tựa như phi yến, biển xanh cũng đầy vị xuân”
Đương nhiên đây chính là lời khen ngợi cực cao, Triệu An Linh nghe xong, mặt cũng nóng lên.
Với lại vừa nãy nàng ta ngẫu hứng uống một ly rượu, hơi có men Say.
Bởi vì động tác lúc quay đầu lại hơi mạnh nên nhất thời không đứng vững, suýt nữa té ngã.
Tay chân Nghiêm Chính lanh lẹ vươn tay đỡ nàng ta, Triệu An Linh ngẩng đầu cười, muốn nói lời cảm ơn..
Nhưng không ngờ, nàng ta còn chưa kịp nói gì thì ngoài cửa lại truyền đến tiếng nói lạnh lẽo.
“Thật sự không biết là hôm nay Thần vương phủ lại đông vui như thế, Tứ ca mời nhiều người đến như thế, sao lại không mời bản cung cùng đến?”
Nghe thấy giọng nói này, tất cả mọi người đều quay đầu lại.
Người đến không phải là ai khác mà chính là Mộ Dung Bắc Quý?
Mộ Dung Bắc Uyên thay đổi sắc mặt, sau đó quay sang nhìn về phía Chu Khiết.
Chu Khiết thì đang đi theo phía sau với vẻ mặt khó xử, hẳn ta đương nhiên muốn thông báo sớm.
Nhưng Mộ Dung Bắc Quý vội vàng đi vào, hơn nữa còn không thèm nghe hẳn ta khuyên can, xông thẳng vào đây.