“Ý của phụ thân muốn nói hẳn sẽ dựa vào lý do có thể giúp đỡ Nghiêm Chính lật ngược vụ án tới để uy hiếp con nghe theo lời của hắn?”
“Không sai, nếu như thật sự là như vậy, con sẽ lựa chọn như thế nào?”
Triệu An Linh cản chặt lấy đôi môi.
“Tất nhiên con sẽ không bắng lòng, làm sao hắn có thể bỉ ổi như vậy! Nhưng mà Nghiêm Chính lại quá vô tội, thật ra ngài ấy và con cũng không có quan hệ thân thiết gì mấy, chỉ là về tư xem con như một người bạn tốt cho nên mới giúp con nói vài câu mà thôi. Nhưng mà Mộ.
Dung Bắc Quý cứ một mực khăng khăng nói quan hệ của con và ngài ấy không bình thường, lúc đó hẳn đã uy hiếp Nghiêm Chính, chuyện này cũng mới chỉ trôi qua vài ngày thôi!”
Triệu An Linh càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này chính là do Mộ Dung Bắc Quý làm.
Vì vậy khiến nàng ta tức tới cả đêm không ngủ nối.
Mộ Dung Bắc Quý cứ như cố ý vậy, hai ngày liên tiếp không hề tới Tìm nàng ta.
Hắn không tìm Triệu An Linh, chuyện của Nghiêm Chính lại gây tranh cãi xôn xao ở trong kinh.
Triệu An Linh đi tới đâu cũng đều nghe mọi người thì thầm nghị luận nói Đại lý tự khanh với vô số lời lẽ không hay.
“Ha ha, vậy Mộ Dung Bắc Quý tặng cho ngươi đó! Ngươi tốt nhất mang đi đi! Ta sẽ biết ơn không thôi!”
Vi Diễm trợn to mắt: “Ta, ta không phải có ý đó!”
Triệu An Linh lại không thể nhịn tiếp, nàng ta trực tiếp tới Đại lý tự muốn gặp mặt Nghiêm Chính.
‘Vốn dĩ bây giờ Nghiêm Chính bị giam giữ không được gặp người ngoài.
Thế nhưng cho dù tin tức Triệu An Linh và Mộ Dung Bắc Quý hòa hôn vẫn chưa được truyền ra ngoài nhưng một lần nữa nàng ta vẫn dứt khoát gỡ bỏ cái mác thái tử phi.
Nàng ta nói bản thân là người của Đông Cung, có chuyện cần hỏi Nghiêm Chính.