Sau khi nói lời cảm tạ xong, Nghiêm Chính không nhịn được nói với Triệu Khương Lan: “Hạ quan có một chuyện muốn thỉnh cầu Thần vương phi giúp đỡ. Bởi vì bây giờ Triệu nhị tiểu thư còn đang ở trong Đông Cung, hạ quan hoàn toàn không biết rõ tình hình của nàng ấy ra sao, cũng không biết tình cảnh của nàng ấy thế nào. Hạ quan thật sự lo lắng, Thái tử điện hạ liệu có làm ra chuyện gì quá phận hay không, cho nên muốn xin Thần vương phi đến thăm Triệu nhị tiểu thư.”
Triệu Khương Lan nhớ đến lần trước Triệu An Linh có nhắc đến chuyện Mộ Dung Bắc Quý ngã bệnh.
Nàng xua tay: “Ngươi đừng lo lắng quá, hình như gần đây Thái tử mắc bệnh gì đó, Triệu An Linh xưa nay lại là người nói năng thì đanh đá nhưng lòng lại như đậu hũ. Mộ Dung Bắc Quý giả vờ đáng thương thì Triệu An Linh liền mềm lòng ngay. Nhưng người đừng sầu lo, mặc dù nó mềm lòng nhưng không phải người mù quáng, chắc mấy ngày nữa sẽ trở về thôi.
Triệu Khương Lan cười cười nhìn Nghiêm Chính. “Nghiêm đại nhân hình như vô cùng quan tâm đến tình hình gần đây của Triệu An Linh và Thái tử nhỉ.
Nghiêm Chính thở dài: “Nếu Triệu nhị tiểu thư không chế, tấm lòng hạ quan đúng thật đã thuộc về nàng ấy, cho nên hạ quan muốn chờ Triệu nhị tiểu thư trở về chính miệng nói với nàng ấy.
Triệu Khương Lan mỉm cười.
“Không ngờ là người thật sự có tâm tư đó với An Linh. Trước đó bản cung đúng thật có ý tác hợp, nhưng cũng không ôm hy vọng quá lớn, hiện tại xem ra Nghiêm đại nhân thật đúng là dám làm dám chịu. Vậy bây giờ đây bán cung chúc Nghiêm đại nhân mã đáo thành công”
Mấy ngày liền sau đó, bởi vì có Triệu An Linh giám sát nên Mộ Dung Bắc Quý uống thuốc đều đặn hơn chút.
Không tiếp tục xuất hiện tình trạng mắt đột nhiên không nhìn thấy như trước đó.
Triệu An Linh thấy cảm xúc của hắn xem như khá ổn định liền nói ra ý muốn về Triệu gia. Mộ Dung Bắc Quý thấy nàng ta đã quyết định rời đi, lại lo rằng nếu thái độ cương quyết giữ nàng ta lại quá đáng thì sẽ tạo thành tâm lý phản nghịch.
Hằn lập tức tỏ thái độ mềm mỏng, thương lượng: “Qua ít ngày nữa chính là thịnh lễ chiêu đãi quần thần trong cung. Nàng có thể giả vờ là Thái tử phi của ta không?”
“Nhưng làm thể không phải đang lừa dối người khác sao? Nếu như ta cứ mãi gánh cái danh Thái tử phi của người trên lưng, người cũng không thể nào cưới được Thái tử phi mới.
“Ta không muốn cưới người mới! Ta chỉ muốn nàng mà thôi, ta đã nói là ta biết sai rồi, sau này ta sẽ đối xử tốt với nàng. Ta sẽ cố gắng làm những chuyện mà một trượng phu nên làm, để nàng cảm thấy được quan tâm săn sóc, nàng về bên cạnh ta lần nữa có được không?”
.Triệu An Linh hơi khó chịu quay đầu sang chỗ khác: “Chuyện thịnh yến chiêu đãi quần thần nói sau vậy, bây giờ còn chưa đến, ta muốn về phủ trước, không thì phụ thân sẽ lo lắng. “Bản cung đưa người về.”
“Không cần đầu, xe ngựa trong cung đầy ra, người thì sự vụ bận rộn, đừng vì chuyện nhỏ nhặt này mà chậm trễ
Nhưng Mộ Dung Bắc Quý kiên trì muốn làm, Triệu An
Linh cũng không giằng co nữa, mặc hắn đưa mình về Triệu gia. Đến cửa Triệu phủ, Mộ Dung Bắc Quý lại không tiện vào. Bây giờ Triệu Đường hẳn không chào đón gì hắn, có gặp mặt cũng là hắn tự chuốc nhục nhã.
Triệu An Linh tùy ý xua tay: “Ngươi đi nhanh đi, ta về đây. “Ta đợi nàng vào
Triệu An Linh không thèm quan tâm đến hắn nữa, nhanh chân xuống xe ngựa.
Ai ngờ vừa bước đến cửa thì có một người mở miệng gọi từ phía sau: “An Linh.
Triệu An Linh nghe thấy nên quay đầu, vừa nhìn thì thấy là Nghiêm Chính đang mặc một bộ thanh sam.
Khác hẳn với hình ảnh hắn ta mặc quan phục đậm màu trước giờ mà nàng ta từng thấy.