“Nạp Trắc phi? Bọn muội không nghe nhầm chứ, huynh định lấy ai vào cửa?”
Triệu Khương Lan nghĩ tới chuyện gì đó rồi bỗng dưng bật cười.
“Không lẽ là Hứa Mạn Nhi?”
Khóe miệng Mộ Dung Bắc Hải hơi cong lên. Thấy biểu cảm của hắn như vậy, hai người biết ngay chính là Hứa Mạn Nhi, không sai được nữa. .
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân |||||
Triệu Khương Lan hơi bất ngờ, nàng hỏi: “Thật sao? Hai người thật sự ở bên nhau sao? Lúc đầu muội đã nhìn ra thái độ của Hứa Mạn Nhi với huynh không giống như bình thường, nhưng lại nghĩ huynh đã từng cứu Mạn Nhi nên muội còn tường nàng ấy chỉ biết ơn huynh thôi. Không ngờ Mạn Nhi đối với huynh còn có lòng ái mộ. Tam ca, như vậy thì tốt quá rồi, muội thấy duyên phận của hai người đúng là do trời định, chia cách thời gian mấy năm mà lại gặp được lại nhau, hai người nhất định sẽ hạnh phúc!”
“Đa tạ lời chúc phúc của muội, thật ra lúc trước ta còn có suy nghĩ khác với Hứa Mạn Nhi. Thậm chí lần này đưa nàng ấy về Nguyễn Ái ta còn định tiện đường đưa nàng ấy Tân Châu, như vậy nàng ấy cũng tránh được việc bị gả đến nhà họ Liên. Nhưng không ngờ trên quãng đường đi cùng Mạn Nhi, ta và nàng ấy vô cùng hợp nhau, tính cách của nàng ấy cũng dễ thương hơn rất nhiều so với những gì ta nghĩ. Ở cạnh nàng ấy, cả người ta đều cảm thấy rất nhẹ nhàng, rất thoải mái. Ta nghĩ có lẽ đây chính là cảm giác tốt nhất của ta “Đúng vậy, hai người ở bên cạnh nhau, quan trọng nhất vẫn là cảm giác. Lần đầu tiên đệ gặp Hứa Mạn Nhi, đệ đã cảm thấy con người Hứa cô nương rất tốt, vừa tài hoa, lương thiện lại thông minh, cơ trí. Có nàng ấy ở bên cạnh huynh, chúng ta cũng có thể được yên tâm hơn.”
Mộ Dung Bắc Uyên cũng vô cùng vui mừng.
Lúc đầu hắn cũng cảm giác được mối quan hệ của Mộ Dung Bắc Hải và Triệu Khương Lan hơi phức tạp, thậm chí có xen lẫn cả tình yêu nam nữ.
Nhưng hiện giờ Mộ Dung Bắc Hải đã tìm ý trung nhân của mình, vậy là vẹn cả đôi đường, một chuyện không còn gì tốt hơn được nữa.
Lúc gần tối, một mình Hứa Mạn Nhi nằm trong phòng.
Mấy ngày hôm nay nàng đều nằm bên cạnh để ủ ấm cho Mộ Dung Bắc Hải, không biết đêm nay nàng không có ở bên cạnh, Mộ Dung Bắc Hải có thấy lạnh không.
Rõ ràng mới chỉ một ngày không ngày, nhưng Hứa Mạn Nhi đã cảm thấy rất lâu, rất lâu.
Hóa ra thích một người là cảm giác như vậy. Chỉ mong sớm sớm chiều chiều đều được ở bên cạnh người đó, gắn bó như hình với bóng.
Nàng nhìn lên trần nhà rất lâu rồi lại nghĩ đến chuyện về sau mình có thể danh chính ngôn thuận ở bên cạnh Mộ Dung Bắc Hải, nàng không kìm được nở nụ cười ấm áp.
Đang trằn trọc không ngủ được, Hứa Mạn Nhi đột nhiên nghe thấy tiếng động bên ngoài cửa sổ, hình như có ai đó đang gõ cửa sổ. Hứa Mạn Nhi đứng dậy mở cửa sổ, tự nhiên nàng nhìn thấy một thị vệ bên cạnh của Mộ Dung Bắc Hải đang ở bên ngoài cửa sổ.
Nàng hơi kinh ngạc: “Sao ngươi lại ở đây?”
“Cô nương, là điện hạ phải thuộc hạ tới đây. Điện hạ nói tối nay cô nương ở đây một mình, nói không chừng sẽ suy nghĩ lung tung, không ngủ được nên bảo thuộc hạ mang tới đây cho cô nương một món đồ”
Hứa Mạn Nhi thấy hắn lấy ra một miếng ngọc bội, bên trên còn có một chữ “Sơn”.
Đây rõ ràng là miếng ngọc bội Mộ Dung Bắc Hải luôn đeo bên mình.
“Điện hạ nói, cô nương cầm vật này, giống như Điện hạ lúc nào cũng ở bên cạnh cô nương, cô nương nhìn vật để thấy Điện hạ. Nếu ai dám ức hiếp cô nương, cô có thể lấy miếng ngọc bội này ra.
Vậy là mặc dù Mộ Dung Bắc Hải dặn đi dặn lại nhiều lần nhưng hắn vẫn không yên tâm để nàng ở một mình trong Hứa phủ sao?