Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 1397




Triệu An Linh không kìm được nhìn qua cửa sổ xuống bên dưới, nhưng chỉ một giây sau khuôn mặt Triệu An Linh đã biến sắc.

Thật không may, một cặp chủ tớ đang đứng ngay bên cạnh người bán kẹo hồ lô.

Tiểu thư kia không phải ai khác mà chính là Vị Diễm, người Triệu An Linh vừa nhìn đã thấy đau đầu.

Đúng là âm hồn không tan mà, Triệu An Linh nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Vi Diễm.

Nhưng Vi Diễm không nhìn thấy cảnh tượng trên lầu, nàng ta vốn dĩ đang ở bên ngoài tám chuyện.

Bởi vì nhà đối phương có việc phải rời đi trước, nàng ta cảm thấy chán ngán nên đi dạo một mình ở khu chợ bên dưới.

Không ngờ lại nhìn thấy Nghiêm Chính đến đây mua hồ lô đường.

Hai mắt Vi Diễm sáng rực.

Lúc trước nàng ta tưởng rằng Nghiêm Chính liên quan đến chuyện cưỡng đoạt dân nữ, sẽ thân bại danh liệt.

Nhưng không ngờ mọi chuyện lại thay đổi.

Sau khi chân tướng mọi chuyện rõ ràng, hắn không những được phục hồi quan chức mà còn nhận được sự an ủi và khen thưởng của Hoàng thượng, bỗng chốc lên như diều gặp gió.

Người trong kinh thành đã biết chuyện Nghiêm Chính bị oan nên đồng loạt thay đổi thái độ.

Lại vô cùng tán dương Nghiêm Chính, nói hắn tuổi trẻ tài cao, là một trụ cột hiếm có của quốc gia.

Sau khi Vi Diễm nghe được điều đó, trong lòng cũng thấy hơi hối hận.

Biết thế lúc đầu nàng ta giữ thật chặt Nghiêm Chính trong lòng bàn tay, bây giờ hai người không còn liên hệ gì với nhau nữa, nàng ta không dễ ra tay nữa.

Vi Diễm không ngờ có thể gặp được Nghiêm Chính ở đây, khuôn mặt nàng ta hớn hở rồi đi tới chào hỏi: “Nghiêm đại nhân, tình cờ quá! Có thể gặp được ngài ở đây, không ngờ hai người chúng ta cũng thật có duyên”

Nghiêm Chính hơi ngây người khi nhìn thấy đối phương rồi đột nhiên nhớ tới thân phận của Vi Diễm. Hắn lùi lại phía sau một bước rồi hành lễ đơn giản: “Chào Vi tiểu thư”

“Nghiêm đại nhân thích ăn đồ ngọt sao? Tiệm hồ lô đường này rất ngon, ta cũng rất thích ăn. Xem ra, khẩu vị của ta và Nghiêm đại nhân cũng thật giống nhau”

Thấy Nghiêm Chính không nói gì, Vi Diễm thở dài một hơi.

“Hầy, lúc trước Nghiêm đại nhân đã phải chịu không ít uất ức, ta đã nói Nghiêm đại nhân ngài nhất định không phải là người làm tổn hại đến lễ pháp. Nhưng bên ngoài lại có một số người không hiểu rõ chân tướng, tùy tiện bởi nhọ ngài. Lúc đó ta đã kiên định đứng về phía ngài, ta vừa nhìn đã biết ngài là người cương chính liêm trực. Bây giờ nhìn lại quả đúng là ta không tin nhầm người.

Triệu An Linh nhoài người ra cạnh cửa sổ, mặc dù không nghe thấy rõ hai người bọn họ nói gì.

Nhưng nàng nhìn thấy thái độ của Triệu An Linh nên cũng đoán được người phụ nữ này đang ăn nói linh tinh cái gì, nhất định là muốn trèo cao với tới Nghiêm Chính.

Triệu An Linh không nhịn được lườm Vi Diễm một cái, nàng chỉ muốn xông thẳng xuống kéo Nghiêm Chính lên. Trong lòng Nghiêm Chính cũng không muốn lắng nhằng gì với Vi Diễm: “Cảm ơn Vi tiểu thư đã tin tưởng, nhưng Nghiêm mỗ vẫn còn có chuyện, xin đi trước một chút.”

“Nghiêm đại nhân đang ăn tối ở đây sao? Vừa hay ta cũng chưa ăn cơm, hay là chúng ta cùng ăn đi. Lần trước nhà ta có việc đột xuất, lỡ mất bữa cơm với Nghiêm đại nhân, trong lòng vẫn cảm thấy rất có lỗi. Ta vẫn luôn muốn mời Nghiêm đại nhân thêm lần nữa nhưng tiếc là chưa có cơ hội.”

“Chắc không được rồi, ta đang dùng bữa với… ý trung nhân, kẹo hồ lô này cũng là mua cho nàng ấy, vậy nên cũng không tiện để mời Vi tiểu thư.”

Khuôn mặt Vi Diễm biến sắc: “Ý trung nhân? Ai vậy?