Bởi vì liên quan đến Sơn Vương phủ, Hứa phu nhân cũng biết, mọi việc trong Sơn Vương phủ đều rất cẩn thận. Đề phòng ngừa Tử Trúc lộ ra bất kì sơ hở nào, Hứa phu nhân lại dặn dò thêm một câu.
“Nếu như người thật sự không đủ thận trọng, bị người bên cạnh nhìn thấy và bắt được nhược điểm thì phải nhớ rằng, nói chuyện này là do Hứa Mạn Nhi bảo người làm, không có liên quan gì đến nhà họ Hứa.
Hứa phu nhân trừng mắt, mấp máy mỗi nói: “Đến lúc đó, người hãy đổ hết gáo nước bẩn này lên đầu Hứa Mạn Nhi. Nói rằng nàng ta có được phương thuốc dân gian, muốn mượn thứ đồ này để sinh con trai. Như vậy mà nói, cho dù bị người khác bắt được thì bọn họ cũng chỉ cảm thấy là do Hứa Mạn Nhi tham lam ích kỷ mới không nghĩ đến sức khỏe của Sơn Vương điện hạ.
Tử Trúc cắn môi, một lần nữa đồng ý.
Nói trong lòng không sợ là điều không thể, dù sao thì coi như thứ đồ này không có độc, nhưng mà đối với cơ thể Mộ Dung Bắc Hải là không tốt.
Trong trường hợp không may bị người khác phát hiện, nàng ta làm thế nào cũng không thể rửa bỏ tội danh, phần lớn sẽ đi vào con đường chết.
Nhưng nếu như nàng ta không làm thì cũng là đường chết.
Tử Trúc và những nha hoàn khác vốn không giống nhau. Tất cả người nhà của nàng ta đều ở nhà họ Hứa và tất cả đều ký một văn tự bán đứt.
Nói cách khác, nếu như nhà họ Hứa có bất kỳ điều gì không hài lòng với bọn họ thì đều có thể tùy ý xử lý bọn họ, cho dù báo quan cũng không có tác gì.
Bởi vì tính mạng của bọn họ đều thuộc về nhà họ Hứa. Hơn nữa huynh trưởng của nàng ta, hiện tại đang là thư đồng của nhị thiếu gia nhà họ Hứa.
Tuy nói là một nô tài nhưng cũng có chí hướng vươn lên, là niềm hy vọng của toàn gia đình.
Nếu như một mình nàng ta xảy ra chuyện gì thì cũng không nói, nhưng mà sẽ kéo theo cả gia đình, đặc biệt là còn có người có hi vọng sẽ thoát khỏi kiếp nô lệ, huynh trưởng nổi bật kia.
Vậy nàng ta làm sao không thể tha thứ cho chính mình, vì vậy cho dù Hứa phu nhân có yêu cầu nàng ta làm bất cứ chuyện gì đi chăng nữa thì nàng ta cũng nhất định sẽ làm, cho dù máu chảy đầu rơi.
Sau khi rời khỏi quán trà này, Tử Trúc cẩn thận lấy thứ đồ đó giấu vào trong tay áo. Sau đó lại thay Hứa Mạn Nhi mua đồ rồi mới trở về Sơn Vương phủ.
Nguyên liệu ăn cơm và thuốc thang sử dụng thường ngày của Mộ Dung Bắc Hải đều do đầu bếp nữ và nha hoàn tin cận trong phủ kiểm tra, tuyệt đối sẽ không xảy ra bất kì sai sót nào.
Vì vậy muốn lén bỏ đồ gì bên cạnh thức ăn và thuốc thang của hắn hoàn toàn không có một tia hi vọng.
Tuy nhiên, Tử Trúc rất nhanh đã phát hiện được một thời cơ mới.
Không phải bên cạnh chính là nhân sâm mà hoàng hậu nương nương đã tặng cho Hứa Mạn Nhi và Mộ Dung Bắc Hải.
Bởi vì nhân sâm này vô cùng quý, không thể dễ dàng lấy dùng. Mà thứ đồ này, trên danh nghĩa là tặng cho Hứa Mạn Nhi và lẽ ra là do Hứa Mạn Nhi bố trí.
Hứa Mạn Nhi cũng không nghĩ nhiều, trong lòng biết hoàng hậu sở dĩ chuẩn bị những thứ này cũng là vì sức khỏe của bọn họ, đặc biệt là có thể hữu ích cho sự hồi phục của Mộ Dung Bắc Hải.
Vì vậy Hứa Mạn Nhi hỏi thăm Thúy Ngọc và Tử Trúc, hỏi bọn họ có biết nấu canh nhân sâm không?
Tất nhiên đây là một cơ hội hiếm có.
Tử Trúc nghĩ đến lời bà lão mù kia, vội vàng nói: “Nô tỳ biết ạ, còn nghe nói loại nhân sâm này dùng nồi đất nấu thì hiệu quả sẽ tốt hơn. Đúng lúc, trong viện của chúng ta có nồi đất, không cần phải làm phiền các tỷ tỷ ở phòng bếp nữa.”
Hứa Mạn Nhi cũng không quan tâm, chỉ gật đầu.
“Vậy thì tốt, vậy thì các ngươi tự sắp xếp đi. Chỉ cần không làm hỏng đồ tốt, có thể làm cho điện hạ sử dụng thuận lợi là được rồi.”
Nói xong lời này, nàng lại nhìn về phía Tử Trúc.
“Mặc dù ngươi là người cậu sắp xếp ở bên ta, nhưng người đã theo ta vào Vương phủ, sau này ta sẽ coi người là người của ta. Trước đây ta không ở nhà họ Hứa, vì vậy cũng chưa có quen thuộc với người, nhưng giữa người với người xem trọng duyên phận, có lẽ bây giờ người có thể theo ta đến vương phủ chính là duyên phận chủ tớ của ta và người. Hi vọng những ngày sau này ba người chúng ta có thể chung sống với nhau, cùng nhau chăm sóc cho điện hạ thật tốt. Ngươi yên tâm, ta cũng sẽ đối xử tốt với người, trong lòng ta cũng sẽ thương yêu người giống như là Thủy Ngọc”