Nhưng điều làm cho Tử Trúc không nghĩ đến đó là, sau một nén nhang, Mộ Dung Bắc Hại lại đột nhiên cảm thấy nhức đầu như muốn nứt đầu ra.
Lúc đầu, Hứa Mạn Nhi còn không nghĩ đến phương diện đầu độc.
Chỉ cho rằng gần đây Mộ Dung Bắc Hải phải xử lý công việc quá nhiều, có chút bận rộn nên mới mệt mỏi quá độ.
Nhưng mà không ngờ qua một lúc sau, hắn lại cảm thấy tức ngực, thậm chí thở không nổi, đến tầm nhìn cũng trở nên mờ đi.
Điều này khiến cho mọi người trong vương phủ vô cùng sợ hãi.
Hứa Mạn Nhi lo lắng đến độ xoay quanh: “Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Không lẽ là hôm nay điện hạ đã ăn phải thứ gì không tốt sao? Tại sao đang bình thường mà chàng lại biến thành dáng vẻ khó chịu như thế này?”
Quản gia vội vàng mời đại phu đến xem, sau khi đại phu bắt mạch cho Mộ Dung Bắc Hại đã vô cùng khiếp sợ không thôi. . truyện kiếm hiệp hay
“Cái này, từ mạch đập Sơn Vương điện hạ mà nói, ngài ấy có dấu hiệu của việc bị trúng độc!”
Đám người hầu ở trong vương phủ nghe thấy câu này tất cả đều kinh ngạc.
Rõ ràng là Mộ Dung Bắc Hải chưa bao giờ gặp phải tình huống này trong ngày thường, đồ hẳn ăn đều rất bình thường, còn có người hầu nếm thử thức ăn trước khi chia
Nếu như thật sự có vấn đề, vậy thì người hầu thử thức ăn kia đã sớm xảy ra chuyện rồi, tại sao lại có thể rơi lên đầu Mộ Dung Bắc Hải được chứ? Trong tất cả những đồ được Mộ Dung Hải sử dụng, chỉ có canh sâm là không có người nếm thử trước. Nhưng mà canh sâm cũng đã sử dụng kim bạc để kiểm tra, rõ ràng là không có vấn đề gì.
Mắt thấy đại phu này cũng không có chút mặt mũi nào, quản gia liền vội vàng cho người đi đến Thần vương phủ mời Triệu Khương Lan đến.
Sau khi Triệu Khương Lan nghe tin thực hư Mộ Dung Bắc Hải bị trúng độc, trong lòng liên chấn động mạnh. Nàng và Mộ Dung Bắc Uyên không chút do dự vội vàng chạy đến.
Giờ phút này, Mộ Dung Bắc Hải đã rơi vào trạng thái hôn mê, thậm chí cơ thể còn co quắp lại, chỉ có thể nằm ở trên giường không hay biết gì.
Hứa Mạn Nhi lo lắng đến độ rơm rớm nước mắt, nhìn thấy Triệu Khương Lan, nàng ấy lập tức tiến đến đón.
“Thần vương phi, cầu xin muội, mau xem giúp điện hạ. Cũng không biết điện hạ bị làm sao, bỗng nhiên không có ý thức, làm cho muội sợ hãi. Triệu Khương Lan vội vàng bắt mạch cho Mộ Dung Bắc Hải, sau khi xem xong mạch tượng của Mộ Dung Bắc Hải, sắc mặt của nàng đột nhiên thay đổi.
“Quả thực là tam ca đã trúng độc, tại sao lại như vậy? Không lẽ không có người thay huynh ấy thử độc sao?”
Quản gia lau mồ hội trên trán: “Tất cả thức ăn của điện hạ, bọn thần đều thay nhau chú ý, thậm chí có còn có người nếm thử trước, thật sự không biết được chuyện này là như thế nào?”
“Trừ thức ăn ra thì sao? Huynh ấy có uống trà gi không?”
“Cũng không có trà, nhưng gần đây điện hạ vẫn luôn sử dụng một loại canh sâm, là hoàng hậu nương nương ban thưởng, dùng để bồi bổ khí tức cho ngài ấy.
“Canh sâm?”
Triệu Khương Lan nhíu mày: “Nếu như chỉ là cam sâm bình thường hắn sẽ không xuất hiện loại triệu chứng này, đem nhân sâm đến đây cho bổn cung xem.”
Thúy Ngọc liền cầm lấy nhân sâm chạy qua, Triệu Khương Lan quan sát tỉ mỉ, thậm chí còn cắn một miếng.
Mộ Dung Bắc Uyên giật mình, muốn cản cũng cản không kịp. Cũng may là nhân sâm không có vấn đề gì, Triệu Khương Lan lắc đầu một cái.
“Thứ này không có vấn đề gì. Rốt cuộc là chuyện gì? Các người nấu canh nhân sâm thế nào?”
Thúy Ngọc chỉ đành thành thật trả lời: “Nô tỳ dùng nồi nhỏ mà đun, ngoài nước trắng ra thì cũng không bỏ thêm thứ gì khác, bây giờ cũng không biết đây rốt cuộc là chuyện gì.
Tử Trúc sớm đã bị dọa đến không dám nói chuyện, nhưng vẻ mặt lại rất điềm tĩnh, không thể để cho người khác nhìn thấy sơ hở.