Xem xem liệu họ có giấu giếm thứ độc hại gì không.
Khi Tử Trúc nghe thấy điều này, sớm bị dọa đến hồn lìa khỏi xác rồi. Nàng ta giấu những thứ mà người phụ nữ mù kia đưa cho ở trong phòng.
Nàng ta vốn nghĩ rằng công dụng của thứ đồ này sẽ không rõ ràng như thế, phải từ từ ngấm thuốc.
Ai mà có ngờ rằng, đây lại chính là độc bọ cạp gì đó
Không lẽ là bà lão mù kia là lừa đảo sao, vậy chẳng lẽ đến Hứa phu nhân cũng bị gạt luôn hay sao?
Cô cô vốn dĩ không cho nàng ta cơ hội phản ứng, người mà bà ta dẫn tới lập tức xông vào kiểm tra phòng của mấy người, lục soát tứ phía.
Sau đó một lúc thì nghe thấy, có người từ trong phòng của Tử Trúc và Thúy Ngọc hét lớn một tiếng: “Ở đây có thứ khả nghi”
Chân của Tử Trúc mềm nhũn cả ra, suýt là ngã quỵ xuống đất.
Còn gương mặt của Thủy Ngọc thì rất bất ngờ, nàng ấy trước giờ không hề biết rằng, bên cạnh các nàng lại có vật khả nghi.
Chỉ thấy người đi rà soát cầm ra một túi bột trắng, rồi đưa cho Triệu Khương Lan.
“Thần vương phi, nhờ người xem thử giúp, độc mà điện hạ trúng có phải là thứ này hay không.”
Triệu Khương Lan nhận lấy, rồi lại đi ra ngoài để bắt một con sâu bông.
Con sâu bông sau khi trúng độc rồi, cũng có thể tự mình tiêu hóa độc được, nhưng phải mất thời gian tới mấy tháng.
Bởi vậy con sâu bông bị bắt lại kia cũng sắp khóc rồi, ai lại muốn tự nhiên trúng độc, rồi mất mấy tháng thời gian đâu.
Nhưng mà Triệu Khương Lan nào có cho nó cơ hội từ chối, dưới sự đe doạ dụ dỗ, con sâu bông đáng thương khẽ nói: “Con sâu bông hôm qua bị người bắt đi đã bị sốt rồi, đáng thương biết chừng nào, tôi có thể ăn ít độc một chút được không.
Triệu Khương Lan liền lấy chút bột để trước mặt nó, quả nhiên thấy nó đột nhiên biến thành màu đỏ rồi.
“Là độc bọ cạp đó, không sai đâu, hichic, giờ tôi cũng biến thành đáng thương rồi nè. Nữ nhân độc ác!” Triệu Khương Lan bất giác nhăn mặt: “Là độc bọ cạp sao, sao lại như vậy.”
Mặt của Hứa Mạn Nhi liền biến sắc.
Cái thứ đồ vật này, tại sao lại ở trong phòng của Tử Trúc và Thúy Ngọc.
Cô cô giận tái mặt nói: “Trắc phi, đây rốt cuộc là chuyện gì? Không lẽ người của người hại điện hạ hay sao, điện hạ của chúng tôi thật lòng thật dạ với người, lại chỉ đổi về sự đối xử thế này hay sao?”
Hốc mắt của Hứa Mạn Nhi đỏ lên: “Ta thật sự không biết, ta sẽ không hại điện hạ đâu, ta yêu chàng ấy còn không hết “Trắc phi, hoàng hậu nương nương có lệnh, nô tỳ không thể không đem người và hai ả tì nữ này về cung tra hỏi.
Triệu Khương Lan có chút lo lắng nói: “Hà tất phải tra hỏi vào lúc này, chi bằng cứ đợi tí nữa khi Sơn Vương điện hạ tỉnh lại rồi giải quyết. Với con người của Trắc phi đây, tuyệt đối sẽ không làm hại điện hạ đâu, trong chuyện này chắc là đã xảy ra hiểu lầm ngoài ý muốn gì rồi. Bây giờ mà kết luận thì còn quá sớm. “
Cô cô vẻ mặt nghiêm nghị: “Nô tỳ cũng hi vọng là Trắc phi không có vấn đề gì. Nhưng hiện giờ điện hạ đang lâm vào nguy kịch, cũng bởi vì trắc phi mà ra. Thần Vương phi, người nên biết rằng nương nương coi trọng điện hạ, xảy ra chuyện lớn như vậy, nương nương không thể ngồi im mà nhìn.”
“Vậy muội ấy sẽ được giao cho Đại Tông chính viện xử lí, hay là…”
“Không, chuyện này nương nương sẽ thông qua Ngự Chưởng Ty đích thân hỏi rõ.
Triệu Khương Lan nhớ ra rồi, Ngự Chưởng Ty là nơi tiến hành điều tra và trị tội các cung phi trong cung.
Chuyện của Du tài nhận lúc trước cũng là do Ngự Chưởng Ty xử lí.
Nhưng những xử lí mà bọn họ dành cho Du tài nhân lúc đó, rõ ràng khiến người ta không thể phục.
Mặc dù đầy nghi ngờ, nhưng Triệu Khương Lan cũng không tiện lên tiếng.
Hoàng hậu muốn đích thân tra hỏi cũng hợp tình hợp lý, tình hình trước mắt thì Hứa Mạn Nhi đích thực là người đáng nghi nhất.
Hứa Mạn Nhi mím chặt môi: “Ta sẵn sàng tiếp nhận điều tra. Nhưng ta không yên tâm sức khỏe của điện hạ, có thể nào đợi đến khi điện hạ khỏe lại, rồi ta mới vào cung có được không?”
Cô cô đương nhiên không đồng ý: “Như vậy không được rồi. hiện giờ hoàng hậu đang đợi nô tỳ về cung phụng mệnh. Trước mắt, hiện giờ điện hạ đang trị bệnh, trắc phi người đứng một bên cũng không giúp được gì đầu. Chuyện này xảy ra hoang mang không rõ, nếu mà còn không làm rõ, chỉ sợ sẽ khiến lòng người hoang mang, xin trắc phi đừng làm khó nô tỳ nữa!”