Tuy nói bản tính của Hứa Mạnh Niên xấu xa, khiến người ta khinh thường, nhưng ông ta vẫn là Quang Lộc Tự Khanh.
Thân là một trong chín Khanh, không dễ gì mới miễn chức. Còn cần phải bẩm báo chuyện này cho Chiêu Vũ để biết, để Chiêu Vũ để quyết định xử lý như thế nào. Mộ Dung Bắc Hải lắc lắc đầu: “Nếu Hứa đại nhân kiên trì hưu Hứa phu nhân thì bổn vương cũng không có ý kiến gì. Hành vi xấu xa của Hứa phu nhân, bổn vương sẽ tự mình mình đưa bà ta đến Đại Lý Tự, do Đại Lý Tự giải quyết Hứa Mạnh Niên vội vàng gật đầu: “Tất cả đều làm theo ý của điện hạ, hạ quan không có cầu oán thán nào.”
Mộ Dung Bắc Hải cười nhạo một tiếng, phất phất tay, để người lôi Hứa phu nhân xuống.
Trước khi đi Hứa phu nhân còn chửi như tát nước: “Hứa Mạnh Niên, ông sẽ không được chết tử tế đâu! Loại người mặt người dạ thủ như ông, vì bảo vệ mình đến cả thê tử cũng không quan tâm, ông sẽ gặp báo ứng!”
Sau khi đưa Hứa phu nhân đi, Mộ Dung Bắc Hải cũng không muốn ở lại đây nữa.
Hứa Mạnh Niên run sợ tiễn hắn ra ngoài, nhìn thấy đám người Mộ Dung Bắc Hải đã đi xa, Hứa An Liễu mới oán hận nhìn Hứa Mạnh Niên.
“Cha, sao cha có thể trơ mắt nhìn mẹ bị người bắt đi mà không quan tâm thế? Cho dù mẹ có làm sai cái gì đi chăng nữa thì cũng là Hứa phu nhân Hứa phủ của chúng ta, chẳng lẽ cha thật sự thấy chết mà không cứu sao?”
Hứa Mạnh Niên mất kiên nhẫn trừng nàng ta một cái.
“Chuyện này con cũng biết đúng không? Các người thì hay rồi, âm thầm tính kế ra tất cả những chuyện này, suýt chút nữa thì hại chết ta! Tuy mẹ con bị bắt đi rồi, nhưng chưa chắc trong cung sẽ không truy cứu nữa, chỉ sợ sau còn cả đống phiền phức, các người thật sự là loại không chịu chút thiệt thòi nào”
Hứa An Liễu nghe được câu nói này tất nhiên là rất uất ức. Từ nhỏ đến lớn Hứa Mạnh Niên chưa từng nói một lời nói nặng nào với nàng ta cả.
Nhưng từ khi Hứa Mạn Nhi trở thành Trắc phi của Sơn Vương, nàng ta luôn bị Hứa Mạnh Niên đối xử lạnh nhạt. Nguồn gốc của mấy chuyện này đều là do Hứa Mạn Nhi.
Cổ tình Hứa Mạnh Niên lại còn muốn đổ dầu vào lửa, chỉ tiếc rèn sắt không thành nhìn nàng ta.
“Con nếu như có một nửa thủ đoạn như Hứa Mạn Nhi, có thể quyến rũ cái gì quyền quý đó thì ta cũng không đến nỗi lùi không được tiến cũng không xong như thế này, mặc cho người khác điều khiển. Nói trắng ra thì chính là con vô dụng, trong kinh thành này có nhiều nhà quyền quý ngập trời như thế, sao chẳng thấy con có bản lĩnh khiến họ một lòng với con?”
Hứa An Liễu nghe thấy câu này thì tức đến nỗi giậm giậm chân, lập tức chạy ra khỏi Hứa gia.
Mộ Dung Bắc Hải lệnh cho người giải Hứa phu nhân đến Đại Lý Tự trước, sau đó vừa nhập cung thì đã thấy Chiêu Vũ đế.
Hắn nói rõ ràng chân tướng chuyện này cho Chiêu Vũ để xong, Chiêu Vũ để tất nhiên là rất tức giận.
“Hứa Mạnh Niên là chuyện gì đã xảy ra? Uổng phí trẫm còn cho rằng ông ta là một người có kiến thức rộng lớn, lại không ngờ là, đến cả một nữ nhân cũng không quản nổi, còn hại con trúng độc. Không được, trẫm nhất định phải trừng phạt ông ta thật nặng, để ông ta nhớ lấy lần dạy bảo lần này, sau tuyệt đối không dám phạm sai nữa.”
Nói xong hắn ta hạ chỉ cắt một năm bổng lộc của và giảng chức ông ta hai chức.
Trực tiếp giảng từ Quang Lộc Tự Khanh xuống thành Quang Lộc Tự đại phu.
Nghĩ thánh chỉ xong, hắn ta bảo Lưu công công đến Hứa gia tuyên chỉ.
Làm xong tất cả mọi thứ, Chiêu Vũ để có chút đăm chiêu nhìn Mộ Dung Bắc Hải.
“Chuyện này, ngoài Hứa phu nhân tâm thuật bất chính ra, còn không thể không nhắc đến người sau lưng lão thái bà bị mù như lời con nói. Một lão thái bà bình thường sao có thể biết chuyện con và Hứa Mạn Nhi nạp cát lúc ban đầu chứ, càng sẽ không rõ ràng các bày biện bố trí của chùa Nam Chiếu. Cũng chính là nói, sau lưng bà ta nhất định có người chỉ huy, mà người đó rõ ràng là muốn lấy mạng của con!”
Mộ Dung Bắc Hải gật gật đầu: “Không sai, chỉ là nhi thần vẫn chưa nghĩ ra đối phương là ai, đến bây giờ bà lão kia cũng không thấy bóng dáng đầu, chúng ta không có nhân chứng, manh mối bị cắt đứt
Chiêu Vũ để cho mấy người khác lui ra, đột nhiên trầm giọng mở miệng.
“Bắc Hải, con có cảm thấy chuyện này, có khả năng đều là do nhà họ Liên gây nên không?”
Mộ Dung Bắc Hải không trả lời ngay mà chắp tay nói: “Nhi thần không biết, cũng không dám dễ dàng đưa ra kết luận”