Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 1447




Trong nháy mắt, các triều thần tranh luận sôi nổi, ai cũng không nhường ai, đúng là khó phân cao thấp.

Chiêu Vũ để nhướng mày, nhìn về phía Mộ Dung Bắc Uyên hỏi trước.

“Thần Vương có suy nghĩ gì đối với chuyện này? Đến giờ con quản lý hết mọi việc của quân đội, chuyện này trầm cũng muốn nghe ý kiến của con.

Mộ Dung Bắc Uyên sao lại có thể không biết được suy nghĩ trong lòng Chiêu Vũ đế, tiến lên trước một bước nói: “Hồi phụ hoàng, không có phép tắc được phép vi phạm. Nếu như có tiền lệ là thuỷ quân Đông Nam thì tất cả quân đội sau này đều sẽ dựa theo cách làm của đội thuỷ quân Đông Nam, lén lút buôn bán, chỉ sợ sẽ dẫn đến sự oán thần của dân. Bây giờ tình hình kinh tế thiếu túng. Bách tính kiếm sống đã rất không dễ dàng rồi, nếu như quân đội lại lợi dụng đặc quyền cướp chuyện làm ăn của họ thế chẳng phải là hoạ vô đơn chỉ sao. Vì vậy nhi thần thấy, nên tiến hành chỉnh đốn và cải cách đội thuỷ quân Đông Nam, cũng trừng phạt người phụ trách có liên quan.”

Mộ Dung Bắc Quỷ nghe câu này thì ý tử không rõ hừ một tiếng.

“ỷ của Thần Vương là tiến hành trừng phạt Liên Tư Thành tướng quân bởi vì chuyện này sao? Nhưng Liên Tư Thành thân làm chủ soái, không phải mọi chuyện đều tự làm lấy, đều rõ ràng đối với chuyện thuộc hạ làm. Rất có thể là chuyện này qua mặt hàn, hành vi tự mình của mấy thuộc hạ thì cũng tính lên đầu Liên Tư Thành tướng quân sao?”

Mộ Dung Bắc Hải nghe lời này cũng gật gật đầu.

“Phụ hoàng, theo như lời Thái tử điện hạ nói thì không phải không có đạo lý. Liên Tư Thành thân là chủ soái, không hẳn chuyện gì cũng biết. Nếu mấy vị triều thần đã nói chuyện này xảy ra ở Thành Vô Tuyết. Rất có khả năng là hành vi tự mình của doanh trưởng Thành Vô Tuyết hoặc là phó tưởng, không bằng xử phạt tướng lĩnh phụ trách Thành Vô Tuyết, đem miễn chức. Đến giờ thương hộ trong Thành Vô Tuyết vẫn bất mãn, triều đình lẽ ra nên phải một vị tướng lĩnh có thể trấn an lòng dân, đem đổi.”

Chiêu Vũ để nghe lời này, có chút tán thành.

“Đề nghị của Sơn Vương, trầm cảm thấy rất hay, chúng ái khanh cảm thấy thế nào?”

Mộ Dung Bắc uyên cũng phụ hoạ nói: “Nhi thần thấy, đề nghị của Tam ca rất đáng để suy nghĩ.

Vẻ mặt của Mộ Dung Bắc Quỷ lại trầm xuống. đột nhiên nghĩ đến cái gì, trong lòng càng ngày càng bất an.

Nhìn thế nào cũng thấy chuyện này giống như có chuẩn bị mà đến vậy.

Hoặc Chiêu Vũ để vốn đã có dự tính đổi tưởng lĩnh ở thành Vô Tuyết rồi, nếu Mộ Dung Bắc Quý nhở không nhầm thì đến giờ người phụ trách là Trần Quý.

Người này là phó tưởng mà trước mặt Liên Tư Thành coi trọng nhất, có thể nói là trợ thủ đắc lực.

Bây giờ phải bãi miền Trần Quý, tìm người mới bổ sung vào, đối với Liên Tư Thành mà nói chính là có nghĩa một đòn nghiêm trọng.

Bởi vì Chiêu Vũ để chỉ hạ thủ với một phó tướng, lại không hề có bất kỳ trừng phạt với Liên Tư Thành, nên mọi người cũng không thể nói hơn được gì.

Sau khi Chiêu Vũ để bãi triều, lập tức cho người đưa thánh chỉ hắn ta đã chuẩn bị từ sớm đến Giang Nam. Mà người đưa thánh chỉ đến chính là người hắn ta đã sắp xếp vào vị trí phó tưởng mới. Đây đồng nghĩa với việc không cho Liên Tư Thành có cơ hội từ chối, một khi từ chối chính là kháng chỉ

Mộ Dung Bắc Quý thì lại vội vàng đến phủ Trữ Quốc Công, Trữ Quốc Công nghe chuyện này thì tức đến nỗi chửi ầm lên.

“Phụ hoàng con thật là tên vô liêm sỉ hèn hạ mà! Lý do gì cũng có thể nghĩ ra, từ xưa đến nay, tuy nói quân đội bị cấm không được phép doanh thương. Nhưng từ triều trước, có quân đội nào mà không có hành vi lén lút kinh doanh chứ? Cho dù cái tên La Tước gì đó hắn ta thích nhất, chẳng lẽ cũng sạch sẽ không làm gì sao? Bây giờ Hoàng thượng rõ ràng là đang muốn đổi Trần Quý đi. Nhưng hắn ta đâu chỉ muốn đổi Trần Quý đi mà còn muốn nhắc nhở cữu cữu của con!”

“Hơn nữa một khi trải qua chuyện này, các phó tưởng khác của cữu cữu con đều phải chặt đứt tất cả đường buôn bản. Vậy thì, tất cả chỉ tiêu của bọn họ sau này chỉ có thể dựa vào quân doanh cung cấp, Mộ Dung Bắc Uyên lại nằm giữ Sở quân doanh. Điều này có nghĩa là, sau này thủy quân Đông Nam sẽ chỉ dựa vào các khoản chi tiêu của quân doanh, cũng có nghĩa là họ phải tuân theo lời của triều đình!” Mộ Dung Bắc Quý nghe hắn nói lời này, trong lòng lo lång.