Cho dù hoàn cảnh có tồi tệ đến đầu đi chăng nữa thì nhất định cũng sẽ trở thành mùa xuân.
“Không cần căng thẳng như vậy đầu, cho dù là uất ức nhiều hơn như vậy đi chăng nữa thì Bốn vương vẫn có thể chịu đựng được.”
Khi hắn nói ra lời này, chủ quán liền thở dài: “Nếu đã như vậy thì ngài cứ chờ tin tức của thuộc hạ là được.
Ngày hôm sau, Hoắc Hoa Quý đã được đưa vào cung trước để tiếp nhận việc tuyển chọn cung nữ.
Vì đã có sự sắp xếp trên tất cả các chặng đường từ trước, nên nàng ta đã vào cung một cách vô cùng thuận lợi và suôn sẻ.
Và sau đó, khi cuộc tuyển chọn kết thúc thì mọi người đều được bố trí theo đúng như thống nhất từ trước.
Vì vậy, tạm thời nàng ta được sắp xếp cho làm việc ở hậu viện của phủ Nội vụ và chờ sự bố trí tiếp theo.
Điều quan trọng nhất bây giờ chính là Mộ Dung Bắc
Uyên có thể thuận lợi vào cung được hay không.
Phủ Nội vụ cũng đã tiến hành tuyển chọn một số nội giảm, những người đó sau khi đã được chọn thì họ sẽ được sắp xếp để tịnh thân và được đưa đến y quán để У điều trị trước khi vào cung hầu hạ.
Vào khoảng thời gian mà họ được đưa tới y quán chính là cơ hội tốt nhất để chủ quán có thể đưa Mộ Dung Bắc Uyên đến và âm thầm thay thế một người trong số họ.
Trong số các nội giám này có một người có thân hình cao lớn nhất rất phù hợp để thay thế.
Tuy rằng hắn vẫn còn thấp hơn Mộ Dung Bắc Uyên một chút, nhưng người trong cung vẫn chưa quen mặt hắn lắm cho nên có thể sẽ không nhận ra sự khác thường này.
Tiểu Dương đã dựa theo khuôn mặt của người đó để làm ra một chiếc mặt nạ cho Mộ Dung Bắc Uyên, lúc này, hằn vừa phải đeo mặt nạ vừa phải mặc quần áo của thái giám.
Cho dù là có gặp những người ở trong cung đi chăng nữa thì chắc chắn cũng không có cách nào phân biệt được.
Chủ quán phải kinh ngạc hết lần này đến lần khác, nàng ta đã nhiều năm lăn lộn trên giang hồ nhưng cũng chưa từng nhìn thấy một thủ đoạn nào xảo trá như vậy. Nàng ta chỉ có thể nói đúng là núi cao thì còn có núi cao hơn.
“Thưa Điện hạ, theo thuộc hạ thấy thì lần này đúng là hoàn hảo không chê vào đâu được, ngài chỉ cần yên tâm mà đi vào cung thôi.” Mộ Dung Bắc Uyên hỏi: “Vậy tên thái giám thật thì sao, người dự định làm gì với hắn?”
“Điện hạ cứ yên tâm, thuộc hạ sẽ không bao giờ làm chuyện gì ảnh hưởng tới tính mạng của hắn đầu. Những người như hắn có thể hạ quyết tâm để vào cung làm việc thì chắc chắn là họ có một gia đình rất nghèo khó, đã đi đến bước đường cùng rồi nhưng cũng không nghĩ ra được cách nào, chỉ cần cho thêm chút tiền cộng thêm một vài điều lời cảnh cáo nữa, thuộc hạ đảm bảo tên này sẽ giữ im lặng và sẽ không tiết lộ bất cứ một lời nào.”
Bằng cách này, Mộ Dung Bắc Uyên đã dễ dàng trà trộn được vào bên trong nhóm nội giám này và tiến vào trong cung một cách vô cùng thuận lợi.
Điều quan trọng tiếp theo đó là phải làm thế nào để đưa tin đến Vị Ương Cung đây.
Từ trước tới nay theo như quy tắc trong Vị Ương Cung thì ngay cả phủ Nội vụ cũng không được tùy tiện bố trí nhân sự vào đây.
Tất cả mọi việc trong cung này đều được hai vị đường chủ là Vũ Mạc và Cần Thư quản lý, vì vậy phải đợi họ gật đầu đồng ý thì mới có thể vào được.
Với đường đi mà Phượng Vệ đã vạch sẵn thì Vũ Mạc và Cẩn Thư đã nhận được tin tức từ rất sớm.