Sau bình phong, Mộ Dung Bắc Uyên nắm chặt ngón tay, kiềm chế xúc động bị kìm nén ở trong lòng.
Hắn thật sự hận không thể giết người nam nhân này mới tốt!
Nhưng không thể xúc động, một khi thất thủ thì ngược lại sẽ bị bại lộ thân phận.
trì hoãn. Mấy ngày này, bên ngoài bắt đầu nổi lên lời đồn khắp nơi, nói tất cả đều là do ma quỷ tác quái, là linh hồn của Lý Hân vẫn còn ở Vinh Dương nguyền rủa sức khoẻ của tân hậu. Nàng nói có buồn cười hay không chứ, nàng mới chính là Lý Hân, những người ngoài kia cái gì cũng không biết, vậy mà cũng có thể nói đến vô cùng kỳ diệu.
Triệu Khương Lan cười lạnh một tiếng: “Ha, ngươi không sợ những thần tử của ngươi kia vẫn giống như lúc đầu đối phó với Lý Hân, lại tạo áp lực cho ngươi để ngươi không được lấy ta sao? Nếu như ta là người thì sẽ không tự tìm cho mình phiền phức như thế đâu, không bằng tìm một nữ tử thân thế đơn giản của một quan lại nào đó làm hậu, không được nữa thì tìm trong đám hậu phi của ngươi chọn ra người khéo léo nhất, tại sao lại muốn tìm người khiến mình không thoải mái, cũng khiến ta không thoải mái”
“Không phải nàng, ai ta cũng không cần. Những người đó sao có thể so sánh với nàng được cơ chứ. Hơn nữa quan hệ tình cảm của hai chúng ta, người khác cũng không thể thay thế được”
Lý Mặc thở dài: “Hân Nhi, sao nàng lại kháng cự đến như vậy chứ. Chuyện đã đến nước này, trừ cam chịu số phận ra nàng còn cách khác sao. Mộ Dung Bắc Uyên không thể làm ra bất kỳ biến đổi nào đâu, thậm chí trẫm cũng sẽ không cho hắn có cơ hội gặp nàng, dù hắn có ba đầu sáu tay thì cũng đừng hòng đưa nàng đi từ hoàng cung Phượng Dương này.
“Nếu sớm muộn gì nàng cũng sẽ là người của ta rồi, không bằng chúng ta vứt bỏ hiềm khích trước đây, những ngày sao này yên ổn mà sống. Ta đồng ý với nàng, cho dù trong hậu cũng có nữ nhân khác thì ta cũng không nhìn họ dù chỉ một cái, cuộc đời này nàng là người duy nhất ta đặt ở trong tim. Nàng cũng nắm giữ thiên hạ. Cứ nhớ thời thiếu niên của chúng ta đã từng mặc sức tưởng tượng như thế, bây giờ Thái hậu cũng không còn trên đời gây phiền phức cho nàng nữa, lẽ nào như vậy không tốt sao?”
Triệu Khương Lan lạnh lùng nói.
“Ngươi giết phụ mẫu của ta, có huyết hải thâm thù với ta. Chuyện này ta vĩnh viễn sẽ không quên, cũng tuyệt đối không vứt bỏ hiềm khích trước đây với ngươi, ngươi chết tâm đi
Mí mắt Mộ Dung Bắc Uyên run lên.
Lý Mặc vậy mà giết phụ mẫu của nàng?
Sao lại như thế được, rõ ràng hắn nhớ Triệu Khương Lan từng nhắc qua, phụ mẫu huynh trưởng của nàng đều là xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên mới gặp chuyện không may.