Mộ Dung Bắc Uyên tức đến nỗi muốn điên lên: “ Vừa nãy ta muốn giết chết hắn ta, ai bảo hắn ta dám ăn nói bậy bạ. Hắn ta vậy mà muốn… còn dám nghĩ đến nàng sinh con cho hắn, rõ ràng là si tâm vọng tưởng mà!”
Xem ra là ghen rồi.
Triệu Khương Lan không biết làm sao bật cười.
“Được, đừng giận nữa. Chàng nhìn đi không phải là ta đuổi hần ta đi rồi sao. Bởi vì ta và Lý Mặc luôn cãi vã nên hắn ta sẽ không đến quá thường xuyên đâu, bằng không thì chính là tự đi tìm phiền phức.
Mộ Dung Bắc Uyên nghéo nghéo ngón tay của nàng.
“Vừa nãy hắn ta cầm tay của nàng rồi?” Chỉ thấy Một Dung Bắc Uyên đi sang một bên, lấy khăn ướt lau từng ngón tay của Triệu Khương Lan thật cẩn thận sạch sẽ. Triệu Khương Lan dở khóc dở cười, mắng nhẹ một tiếng.
“Chàng đừng nghe hắn ta nói lung tung, ta mới không để hắn ta động vào mình đâu. Ta chỉ muốn ở với chàng, cũng chỉ bằng lòng sinh con cho chàng.
Mộ Dung Bắc Uyên rầu rĩ ừ một tiếng, lại hôn lên mặt của nàng.
Trước khi trời tối muộn, vốn Mộ Dung Bắc Uyên nên ngủ ở gian ngoài trong phòng của hạ nhân.
Vũ Mạc sợ hắn không thích ở chung với người khác, còn đặc biệt thu xếp cho hắn một gian phòng đơn.
Nhưng Triệu Khương Lan không nỡ rời xa Mộ Dung Bắc Uyên, cho dù là ở bên cạnh cũng không để hắn đi.
Mộ Dung Bắc Uyên dứt khoát ở lại phòng ngủ của Triệu Khương Lan qua đêm luôn: “Ta ngủ cùng Vương phi vậy.
Vũ Mạc có chút lo lắng: “Nhưng lỡ như bệ hạ đột nhiên đến đây, trong chốc lát không phòng bị thì phải làm sao?”
“Vậy thì khoá hết tất cả các cửa trong ngoài Vị Ương Cung lại, không để cho người ngoài vào”
Triệu Khương Lan không quan tâm, nàng muốn lúc nào cũng được dính lấy Mộ Dung Bắc Uyên.
Không dễ dàng gì mới gặp lại hẳn, một khắc nàng cũng không muốn lãng phí.
Sau khi đèn tắt, Mộ Dung Bắc Uyên nằm bên cạnh nàng, ôm nàng vào trong lòng.
Trong chốc lát, trong lòng hai người đều có chút không thể tả được.
Đây không phải Thần Vương phủ của Thịnh Khang mà lại Vị Ương Cung của Vinh Dương. Bọn họ vậy mà ở ngay dưới mí mắt của Lý Mặc ôm ôm ấp ấp, nếu như Lý Mặc biết thì sợ là sẽ đem họ ra chặt thành tám khúc mất.
Triệu Khương Lan khúc khích cười: “Ài, chàng nói chúng ta như thế này có giống như đang yêu đương vụng trộm không?”
Mộ Dung Bắc Uyên trừng phạt cắn tại của nàng một cái: “Nói linh tinh, ta và nàng chính là phu thê, chỉ là khác chỗ cùng nằm cùng gối thôi, sao có thể coi là vụng trộm được chứ.
Có Mộ Dung Bắc Uyên ở bên cạnh, sau khi Triệu
Khương Lan đến Vinh Dương, lần đầu tiên ngủ được một giấc ngon lành.
Trong hơi thở đều có thể ngửi thấy mùi hương thơm mát thoang thoảng trên người Mộ Dung Bắc Uyên.
Cả người của nàng đều rúc trong vòng ngực rắn chắc của Mộ Dung Bắc Uyên, lại cảm thấy được sự kiên định. Vốn cho rằng trong lòng bản thân rất khó được yên ổn là bởi vì sinh ra ở một nơi khác.