Hoắc Hoa Quý vừa hay đang ở bên cạnh, nhìn hết tất cả cảnh này. Đây là lần đầu tiên nàng ta nhìn thấy Lý Mặc, trong lòng khó tránh khỏi lo lắng không yên.
Lại nhớ đến không ít lời đồn trong cung, nói vị bệ hạ này tính tình thất thường. Nhất là năm gần đây, tính tình của hắn ta ngày càng không tốt.
Nàng ta không khỏi nghĩ đến, nếu như sau này nàng ta đóng giả làm Triệu Khương Lan ở bên cạnh Lý Mặc, chắc chắn là không thể giấu mãi đến già.
Nói không chừng một ngày nào đó bị người vạch trần, đến lúc đó sợ là chết không có chỗ chôn.
Vừa nghĩ đến đây, Hoắc Hoa Quý bị doạ đến run rẩy. Lý Mặc nhìn dáng vẻ của Hoắc Hoa Quý không khỏi nhíu mày.
“Sao nhìn có vẻ nhát gan như thế, người như thế có thể ở lại bên cạnh Hoàng hậu hầu hạ sao? Cần phải tìm một người thông minh lanh lợi một chút, hay là đổi người đi.”
Hoặc Hoa Quý nghe thấy câu này thì càng căng thẳng hơn, không dám ngẩng đầu.
Triệu Khương Lan cũng có chút lo lắng nhìn cảnh này. Vốn đĩ Triệu Khương Lan cho rằng Hoắc Hoa Quý cũng coi như là thận trọng, học các thứ rất nhanh, là một người thông minh.
Sau này hai người bọn họ đổi thân phận, nàng ta chắc cũng có thể ứng phó.
Nhưng xem ra, Hoắc Hoa Quý rất sợ Lý Mặc.
Nếu mà như thế, sau này Hoắc Hoa Quý tự mình ứng phó, chỉ sợ là sẽ rắc rối lớn.
Không được, phải nghĩ cách huấn luyện lá gan của nàng ta mới được.
Lúc Lý Mặc càng bất mãn, thì biểu cảm càng nghiêm rộng. Vừa nhìn qua, quả thật là có chút đáng sợ.
Hoắc Hoa Quý đầu cũng không dám ngẩng, chân tay đều lạnh lẽo.
Vẫn là Triệu Khương Lan tiến lên giải vây: “Được rồi, ngươi hung dữ như vậy làm gì, doạ tiểu cô nương trong cung của ta rồi.”
Lý Mặc liếc Hoắc Hoa Quý một cái: “Cũng không phải là trẫm cố ý nổi cáu, thực sự là cảm thấy cung nữ như thế này ở bên cạnh nàng cũng là một gánh nặng. Nếu như nàng thật sự thiếu người, không bằng trẫm điều mấy người lanh lợi đến, sử dụng cũng hài lòng.
“Không cần đâu, người là do ta tự chọn, ta cảm thấy không có vấn đề gì cả”
Thấy nàng kiên trì, hắn ta cũng không miễn cưỡng. Triệu Khương Lan vẫn đang để ý đến vết thương của Mộ Dung Bắc Uyên, bây giờ không kiên nhẫn mà tiền khách đi.
“Bệ hạ xin trở về đi, Liễu phi cũng đã hôn mê rồi, người thế nào cũng nên đi trấn an một chút chứ.”
Trong nháy mắt Lý Mặc ngượng ngùng.
“Chuyện hôm nay…
“Chuyện hôm nay, ta không muốn nhắc đến nữa
Lý Mặc chỉ đành thở dài một hơi, lưu luyến không xong rời đi.
Đợi hắn ta vừa đi xong, Triệu Khương Lan lập tức đến nhìn Mộ Dung Bắc Uyên: “Sao rồi, đau không?”
Thuốc kim sang đã lấy về rồi, nàng cầm trên tay.
“Đi, chúng ta đi vào trong tẩm điện thoa thuốc” Hai người cùng nhau trở về tẩm điện.
Mộ Dung Bắc Uyên lại không nói câu nào, vẫn luôn nhìn mũi giày của mình, không biết là đang nghĩ cái gì.
Triệu Khương Lan lệnh cho người đặt lò lửa ở bên cạnh giường, thấy xung quanh không lạnh nữa mới nhẹ giọng nói: “Đến đây, cởi y phục ra, ta thoa thuốc cho chàng.”