Ngay sau đó, Triệu Khương Lan để tiểu thái giám không được xem trọng trong Vị Ương cung xuất cung một chuyển. Khi hắn trở lại hoàng cung, thân phận thực sự của hắn đã bị đổi thành tiểu Dương.
Triệu Khương Lan cảm thấy hạnh phúc khi nhìn thấy tiểu Dương. Tuy nhiên, nghĩ đến hoàn cảnh sau này, nàng nói với vẻ tiếc nuối: “Xin lỗi, vì để ta rời đi, ngươi phải ở đây với Hoắc Hoa Quý. Thuật dịch dung không phải chuyện một sớm một chiều có thể học được, ngoại trừ ngươi những bên cạnh ta đều không làm được xuất sắc như vậy” Tiểu Dương sớm đã chuẩn bị sẵn sàng, khi nghe thấy điều này thì chợt cười.
“Vương phi sao lại xin lỗi thuộc hạ? Mạng của thuộc hạ là do Vương phi cứu, hiện tại nên vui mừng vì có cơ hội báo ơn. Người yên tâm. Sau khi điện hạ đưa người đi, thuộc hạ sẽ đi cùng Quý cô nương, nếu có bất trắc gì, sẽ cho người biết càng sớm càng tốt.
Đếm ngày, ngày thành hôn đã cận kề.
Chân tay của Triệu Khương Lan đã trở nên linh hoạt hơn, cũng có nhiều sức mạnh hơn. Chỉ cần được có người dìu, nàng gắng sức có thể đi lại được.
Lý Mặc có lẽ giả vờ nhắc nhở nàng vì sợ nàng lại nổi giận.
Gần đến hôn lễ, Lý Mặc càng bận rộn.
Họ đã không ăn cùng nhau.
Triệu Khương Lan cảm thấy sức khỏe rất tốt, muốn cùng Mộ Dung Bắc Uyên đi dạo trong rừng. Xin ủng hộ chúng tôi tại ~ Т г u m T r u у e n . mE ~
Chỉ có cách di chuyển xung quanh thêm một chút và chờ đợi trao đổi thân phận với Hoắc Hoa Quý, mới không để người khác nhận ra có điều gì đó không ổn.
Rừng đầy hoa mộc lan, gió đêm thổi qua, hương thơm bay bổng.
Triệu Khương Lan liên tục kể cho Mộ dung Bắc Uyên những gì nàng đã làm khi còn nhỏ: “Khi ta còn nhỏ, ta thường chơi trốn tìm ở đây. Có lần trốn trong núi giả thì bị kẹt không ra được, vì muốn giành chiến thắng mà im lặng không lên tiếng nên không ai có thể tìm thấy ta. Sau đó, một nhóm người trong cung vô cùng sợ hãi, nhưng cuối cùng Đại Phú cũng tìm được.”