Triệu Khương Lan sờ lên đầu nàng ta: “Người hắn hận nhất không phải là ngươi, mà nhất định là ta.”
“Nhưng bệ hạ tất nhiên sẽ trách ta, mãi mãi sẽ không tha thứ cho ta”
Có lẽ là quá mức đau đớn, nên lúc này Hoắc Hoa Quý mang cả nỗi khổ, cả buồn bực trong lòng cùng một lúc khóc lóc kể lể ra hết.
Không cách nào kìm chế, cũng không cách nào che giấu.
“Hôm đó người hỏi ta, có phải là đối với bệ hạ có tình cảm khác, ta nói không có. Nhưng bây giờ, ta cũng không dám nói ra như vậy. Ngài quá tốt, ngài ấy thật sự quá tốt, từ nhỏ đến lớn không có ai đối xử với ta tốt như vậy. Ta ở gánh hát, mỗi ngày đều bị chủ gánh nghiêm khắc đánh mắng, lúc diễn xuất đều nơm nớp lo sợ, còn phải xem ảnh mắt dưới khán giả, vì kiếm ăn mà không có một ngày không phải sống trong dày vò. Đến lúc gặp bệ hạ..”
Nàng càng nói, cảm xúc càng mãnh liệt.
“Mặc dù ta biết rất rõ, bệ hạ nghĩ ta chính là người nên mới có thể quan tâm dịu dàng như thế, nhưng ta không có cách nào bỏ đi cảm giác trong lòng, ta vừa vui lại vừa sợ. Ta không còn sợ bệ hạ, mà là sợ thế gian tốt đẹp rồi sẽ vỡ nát, ta cuối cùng sẽ hoàn toàn mất đi tất cả”
Triệu Khương Lan củi đầu nhìn người trong ngực nàng, thổn thức nhắm mắt. Nàng ta không đoán sai, sự tình đã tới bước này. Tất cả đều là giả, nhưng Hoắc Hoa Quý thích Lý Mặc, tâm ý của nàng ta lệch là thật.
Chỉ là dù tình cảm có chân thật đến đâu, cũng sẽ dễ bị tổn thương trước muôn vàn ảo tưởng. Nếu thật có một ngày chân tướng bị phát hiện, Lý Mặc chắc chắn sẽ không tin nàng ta.
Tình yêu của Hoắc Hoa Quý vừa bắt đầu đã định rõ kết cục.
“Thật xin lỗi, là ta quá ích kỷ, thật xin lỗi.
Triệu Khương Lan thấp giọng xin lỗi, Hoắc Hoa Quý lắc đầu. Đau đớn của thân thể với nỗi đau trong lòng đan nhau một chỗ, nàng lại bày ra trên mặt một nụ cười.
“Đây là con đường chính ta lựa chọn, không trách được bất cứ ai. Nhưng tựa như người nói, nếu như có thể yêu bệ hạ, với ta mà nói chưa hẳn là một chuyện xấu. Chí ít trong thời gian hạn định, ta sẽ không cảm thấy đau khổ khi phải hầu hạ ở bên một người mà ta không yêu”
Có lẽ là bởi vì lời trong lòng được thổ lộ ra hết, nên lúc này Hoắc Hoa Quý đã cảm thấy thoải mái hơn.
“Trước khi cái chết đến, ta sẽ dốc hết toàn lực để yêu bệ hạ, để bệ hạ vui vẻ. Như vậy dù là ta sẽ chết không nơi chôn thân, cũng sẽ không hối hận!”
Được Triệu Khương Lan êm ái an ủi, Hoắc Hoa Quý dần dần ngủ thiếp đi. Nàng đặt Hoắc Hoa Quý xuống giường, đắp chăn bông cho nàng ta rồi mới ngoài.
Triệu Khương Lan căn dặn Cẩn Thư: “Nàng ta ngủ thiếp đi rồi, nhưng đêm nay chắc chắn sẽ không thoải mái.
Ngày mai nhớ phải cho nàng ta uống thuốc thư giãn mà ta đã chuẩn bị.”
“Vâng, chủ thượng.
“Cẩn Thư, nếu có một ngày, sự tình thật sự đến mức không cách nào vãn hồi. Tính mạng của Hoắc Hoa Quý, các ngươi có thể cứu thì cứ cứu đi.”
Cẩn Thư nghe vậy khẽ gật đầu: “Thuộc hạ đã rõ.”
Hừng đông, cả tòa cung thành đều là một màu đỏ rực vui mừng. Hoắc Hoa Quý từ rất sớm đã bị đánh thức, ngồi trước gương trang điểm.
Lúc nàng mặc hỉ phục vào, tất cả mọi người mặt đều lộ vẻ kinh ngạc trầm trồ.
Bộ hỉ phục này từ thật lâu trước đó đã bắt đầu làm, lấy chỉ màu vàng sáng kim tuyến chỉ dùng cho Hoàng hậu may tại thân eo và tay áo, hai vai còn thêu hoa văn Phượng Hoàng vu phi. Liếc mắt nhìn qua đã thấy ung dung hoa mỹ, cao quý không tả nổi.