“Cái này không khó, có thể để Cẩn Thư hoặc là Vũ Mạc cũng học làm. Dù là nàng ta đi, bệ hạ cũng có thể ăn bất cứ lúc nào.” Lý Mặc có hơi không yên lòng ừ một tiếng, ôm nàng ta vào trong ngực, vuốt ve an ủi.
Hoắc Hoa Quý vùi ở trước ngực của hắn ta, hương vị phức tạp một lúc lâu. Hoắc Hoa Quý chân chính trước mắt đế vương chỉ là có chút ý nghĩa vậy thôi. Nàng ta rời đi đối với Lý Mặc hiển nhiên không có bất kỳ thay đổi nào. Như vậy cũng tốt, trong lòng nàng nghĩ. Ngày mai có thể thả Triệu Khương Lan với Mộ Dung Bắc Uyên tự do rồi.
Biết trước mọi thứ sẽ thuận lợi, Triệu Khương Lan với Mộ Dung Bắc Uyên đã sắp xếp xong đồ đạc. . Kiếm Hiệp Hay
Triệu Khương Lan cẩn thận dặn dò mấy người Tiểu Dương mọi chuyện đều phải cẩn thận, rồi mới tới từ biệt Hoắc Hoa Quý.
Không ngờ Lý Mặc đi rồi lại quay lại, hắn ta nhìn thấy cảnh này có hơi ngạc nhiên.
“Hôm qua Hoàng hậu mới nhắc tới hai người muốn đi, không nghĩ là hôm nay các ngươi lại tới chào từ biệt, cũng quá nhanh đấy.”
Triệu Khương Lan chuyển giọng nói: “Hồi bệ hạ, nô tỳ dự định trở về thành thân với Vũ Tề, có rất nhiều thứ phải chuẩn bị, nô tỳ hơi nóng lòng”
Hoắc Hoa Quý thừa cơ giữ chặt tay Lý Mặc: “Bọn họ đang lúc ân ái nhất, khó tránh khỏi nóng lòng.”
Lý Mặc ừ một tiếng, đánh giá Mộ Dung Bắc Uyên vài lân.
“Này, tiểu tử, ngươi phải đối đãi Hoa Quý cho tốt, cô nương này ngu ngu ngốc ngốc, dễ bị người ta lừa gạt. Ngươi đừng vì nàng ta đơn thuần mà ức hiếp nàng, trẫm mà biết được sẽ không tha cho ngươi.”
Hoắc Hoa Quý nghe đến đó, đột nhiên hốc mắt nóng lên, đưa tay lau lau nước mắt.
Lý Mặc quay người nhìn nàng ta: “Hoàng hậu làm sao vậy, có phải là không nỡ”
“Không có, chỉ là… ta vui cho họ.”
Nàng ta đưa tay kéo Triệu Khương Lan qua: “Các ngươi đi rồi, có lẽ chúng ta sẽ không thể gặp lại. Mong hai người vĩnh viễn bên nhau, trở thành một đôi thần tiên quyến lữ”
“Sẽ như vậy.”
Triệu Khương Lan nhìn chằm chằm Hoắc Hoa Quý một chút: “Nô tỳ cũng chúc nương nương với bệ hạ rằng long đầu bạc. Cáo từ!”
“Bảo trọng!”
Nàng hành lễ với Hoắc Hoa Quý và Lý Mặc, lúc đứng dậy mắt vô ý chạm phải ánh mắt của Lý Mặc. Chẳng biết tại sao trong phút chốc Lý Mặc cảm thấy trong lòng nhồi lên một chút.
Còn chưa kịp trải nghiệm tâm trạng nhỏ bé kia, Mộ Dung Bắc Uyên đã dắt tay nàng rời đi.
Hoắc Hoa Quý thấy Lý Mặc nhìn chăm chú lên bóng lưng bọn họ, rất lâu vẫn không thu tầm mắt lại.
Nàng ta thấy kỳ lạ hỏi: “Bệ hạ, người đang nghĩ gì?”
“Không có gì.”
Lý Mặc lắc đầu, kiềm chế cảm xúc.