Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 1625




Sau khi nhìn kỹ hơn, càng có thể nhận ra những chữ đó đúng thật là “Trao ngôi họ Liên, Vĩnh Xương vững mạnh.

Từ xưa đến nay, hầu hết cái gọi là vết tích của thần linh đều là do con người tạo ra để lừa bịp dân chúng. Mục đích thì có thể tưởng tượng được.

Nếu những thứ này không tự nhiên xuất hiện, chỉ còn lại có một khả năng duy nhất, chính là Liên Tư Thành đã nảy sinh âm mưu phản nghịch. Hắn muốn tạo phản!

Mộ Dung Bắc Uyên cười khẩy: “Đúng là Liên Tư Thành thực sự đã giả thần giả quỷ ở đây, khiến người dân địa phương nghĩ rằng hắn là người do trời cao chỉ định. Xem ra vị trí chủ soái của thủy quân Đông Nam còn lâu mới đủ với tham vọng của hắn, cái hắn muốn là vị trí Hoàng để tối cao kìa.”

Ban đầu họ nghĩ rằng tất cả những gì nhà họ Liên làm là để đẩy Mộ Dung Bắc Uyên lên ngôi Hoàng đế.

Nhưng bây giờ, có vẻ như những gì Liên Tư Thành đang làm không phải là vì kế hoạch của cháu trai hắn. Từng việc, từng việc làm ấy, tất cả đều là vì bản thân hắn mà thôi!

Trong lòng của Triệu Khương Lan cũng vô cùng nặng nề: “Thậm chí ta còn nghi ngờ nguồn gốc của bọn hải tặc đó không rõ ràng, chưa kể chúng đột ngột xuất hiện và chỉ chăm chăm tàn sát cụ già, trẻ nhỏ, mà giữ lại thanh niên cường tráng. Sau đó xúi giục những thanh niên cường tráng đó gia nhập quân đội, ngược lại giống như là Liên Tư Thành đã cố tình làm như vậy, để tăng cường sức mạnh cho quân đội.

“Có lẽ ngấm ngầm từ rất lâu rồi, Liên Tư Thành đã muốn lật đổ hoàng quyền và cướp lấy ngôi vị. Việc này không nên chậm trễ thêm nữa, chúng ta phải trở về càng sớm càng tốt để có thể thông báo cho phụ hoàng nhằm cách đối phó tốt nhất.”

Mộ Dung Bắc Uyên nhìn sâu về phía bãi biển, sóng vỗ rì rào, gió thổi báo hiệu giông tố sắp kéo đến.

Ngay cả khi đó họ đội gió đội mưa gấp rút đi không ngừng nghỉ, thì cũng phải mất đến nửa tháng mới về được tới Kinh Thành.

Để không thu hút sự chú ý của mọi người, Triệu Khương Lan luôn ăn mặc như một nam nhân.

Dẫu sao trong Kinh Thành cũng không ít người biết sự tồn tại của Triệu Minh. Nhưng không ai rõ hẳn và Triệu Khương Lan có phải là cùng một người hay không.

Không ngờ vừa bước vào cổng thành, Mộ Dung Bắc

Uyên đã bị chỉ huy thủ thành chặn lại. Mộ Dung Bắc Uyên nhìn thấy tư thế của đối phương thì biết ngay tên chỉ huy này chắc chắn đã nhận được chỉ thị của Chiêu Vũ đế.

Một khi hắn xuất hiện ở Kinh Thành, hắn sẽ được đưa vào cung ngay lập tức.

Đúng như dự đoán, đối phương chắp tay vái và nói: “Thưa Thần Vương điện hạ, hạ quan phụng chỉ Hoàng thượng, đã đợi ngài ở cửa thành nhiều ngày rồi. Xin mời ngài mau chóng theo hạ quan vào cung để gặp Thánh thượng.

Biểu hiện trên gương mặt của Mộ Dung Bắc Uyên vẫn không thay đổi, hắn trả lời tên chỉ huy kia một tiếng rồi quay đầu nhìn Triệu Khương Lan: “Triệu huynh, bổn vương đi trước đây, làm phiền ngươi sắp xếp cho những người còn lại.

Triệu Khương Lan liếc nhìn hắn với cặp mắt hơi lo lắng, còn Mộ Dung Bắc Uyên nhìn nàng như muốn nói hãy cứ yên tâm, sau đó hắn rời đi với tên chỉ huy kia.

Đợi hắn vừa rời đi, Triệu Khương Lan đã đưa người đến Sơn Vương phủ trước, dù sao những người này đều là thị vệ của Sơn Vương phủ.

Mộ Dung Bắc Hải vừa nghe tin liền đi ra trước tiên, trong giây phút nhìn thấy Triệu Minh, tất cả phiền muộn trong trái tim hắn đều đã có thể buông bỏ hết rồi.

Triệu Khương Lan mỉm cười nhìn hắn: “Đã lâu không gặp” Mộ Dung Bắc Hải vui mừng nhìn nàng, ánh mắt hiền hòa: “Vẫn khỏe chứ?”

Hai người ngồi xuống trong sân, Triệu Khương Lan báo cho hắn biết về tất cả những gì đã xảy ra ở Vinh Dương.