“Không phải ngươi cũng không muốn sao? Vậy nên ngươi cũng không có tư cách ngăn cản bổn vương, đừng nói nữa, gặp lại sau.”
Mộ Dung Bắc Uyên thúc vào bụng ngựa rồi rời đi.
Hồng Vân ở phía sau kéo hắn: “Điện hạ tự có chủ ý của mình, không tới lượt huynh quản.”
“Những lời vừa rồi của điện hạ là có ý gì? Ta nghe không hiểu, ngài ấy so sánh như vậy cũng không đúng, quan hệ giữa ta và nàng không giống quan hệ giữa ngài ấy và Triệu Minh.”
“Ta thấy cũng không khác chỗ nào, về cơ bản là giống nhau.”
La Tước mở miệng nói: “Nhưng bọn họ…”
“Được rồi, nhanh đi nghỉ ngơi đi.”
Trong viện Mai Hương đang lau thanh kiếm trên tay.
Nhìn thấy bọn họ, nàng ấy khẽ gật đầu.
La Tước nghĩ đến cái gì đó, liền kéo Hồng Vân sang một bên: “Ta có lời muốn hỏi nàng. Người bên ngoài là người hầu của Triệu Khương Lan sao? Không biết vì sao ta nhìn thấy võ công của nàng ấy rất giống với nàng, giống như là đồng môn. Trước kia các nàng không quen biết sao?”
Hồng Vân mất tự nhiên quay đi: “Huynh nhìn nhầm rồi, chúng ta không quen biết.”
“Ta sẽ không nhìn nhầm! Vừa rồi động tác vung roi của nàng ấy cũng giống như động tác muội dùng roi lần đầu tiên ở biên giới. Nếu nói các nàng không có quen biết, thì có chút kỳ lạ.”
Hồng Vân nghe thấy thế liền nhíu mày.
Giọng điệu của nàng ấy có chút không kiên nhẫn, qua loa trả lời: “Ta nói huynh nhìn nhầm thì chính là nhìn nhầm, số lần ta sử dụng roi cũng không nhiều, trí nhớ của huynh cũng có thể không rõ.”
La Tước nhịn không được hỏi lại: “Ta chưa từng nghe thấy nàng nói võ công của nàng là học được ở đâu?”
Bàn tay Hồng Vân nắm chặt: “Chúng ta thành thân đã lâu như vậy rồi, bây giờ huynh muốn hỏi cái này sao? Nhưng ta không muốn nói. La Tước, mỗi người đều có bí mật, có một số việc, không cần phải biết quá rõ ràng như vậy.”
La Tước nghe xong câu này có chút giật mình.
Đây là lần đầu tiên Hồng Vân nói những lời như thế này với hắn, trước kia hắn luôn cho rằng, bọn họ là những người thân thiết với nhau nhất trên thế giới này.
Đối với Hồng Vân, hắn tự hỏi có thể làm gì mà không chút đắn đo suy nghĩ.
Nhưng Hồng Vân rõ ràng là có sự thật gì đó không muốn nói cho hắn biết.
Cho dù La Tước hiểu được những đạo lý mà nàng ấy nói, cho dù có là người thân cận, cũng không nhất định phải hoàn toàn thẳng thắn với nhau.
Nhưng trông lòng hắn vẫn là có chút không vui.
Đương nhiên, Hồng Vân sau khi nói ra mấy lời này cũng có chút hối hận.
Suy cho cùng, là nàng ấy cảm thấy chột dạ với thân phận của mình.
Bản thân nàng chính là mật thám được Vinh Dương sắp xếp vào kinh thành, trước đây cũng có không ít tin tức của Khang Thịnh ở Bắc Thành truyền đến Vinh Dương.
Trong thời gian dài như thế, nàng đều muốn đem thân phận mật giám này nói ra.
Bây giờ mặc dù nói vì mối quan hệ với Triệu Khương Lan mà thay đổi lập trường, cứ như thế chắc không thể chịu đựng được đến cùng.