Dung Sương với Dung Nhật la hét muốn ra ngoài chơi, Triệu Khương Lan liền dẫn hai đứa nhỏ đi dạo phố một vòng.
Nhưng mà thân phận của nàng là Triệu công tử, không tiện dẫn theo Tịnh Sở và những nha hoàn khác.
Mộ Dung Bắc Uyên liền để cho Mai Hương tiếp tục đóng giả là tiểu tư đi theo, đồng thời phân phó cho Đông Diêu đi theo bảo vệ bọn họ, một tấc cũng không rời.
Triệu Khương Lan lại cảm thấy không cần thiết: “Đây là Kinh Thành, tàn dư của Trữ quốc công bọn họ cũng đã bị xóa sổ, có lẽ sẽ không có người dám tùy tiện động thủ đâu.”
“Nghe lời nào, để cho Đông Diêu theo nàng, mặc dù nhà họ Liên đã hoàn toàn sụp đổ nhưng cha con Hạ Chiêu vương vẫn còn tư binh ở Kinh Thành. Quận chúa Minh Châu chắc chắn là căm thù nàng đến tận xương tủy, ngộ nhỡ nàng ấy làm ra chuyện gì khác thường khiến nàng lâm vào tình thế nguy hiềm thì sao?”
Triệu Khương Lan nghe thấy lời này nên không tiếp tục từ chối nữa.
Mộ Dung Bắc Uyên thật sự không có nghĩ sai về quận chúa Minh Châu.
Vị quận chúa kia mặc dù không phái người âm thầm ám sát Triệu Minh, nhưng vẫn cho người theo dõi nhất cử nhất động của Thần Vương phủ và Triệu Minh.
Vì vậy, chân trước Triệu Khương Lan vừa mới đưa bọn trẻ ra ngoài, chân sau đã bị người ta nhìn chằm chằm.
“Quận chúa, bên cạnh Triệu Minh là hai con út của Lê Vương, sau khi phu phụ Lê Vương chết, hai tiểu điện hạ vẫn luôn được nuôi dưỡng ở Thần Vương phủ. Ngoài ra, thiếp thân và thị vệ cũng đi theo bên cạnh Triệu Minh.”
Quận chúa Minh Châu vô cùng tức giận, sự đố kỵ nuốt chửng lý trí của nàng ta.
Triệu Minh thật sự là quá thủ đoạn.
Tiến dần từng bước không nói, đến cả hai đứa trẻ trong quý phủ cũng bị hắn mua chuộc.
Mà Mộ Dung Bắc Uyên lại tốt với hắn vô cùng, thiếp thân thị vệ đều cho phép Triệu Minh dùng để bảo vệ an toàn cho hắn.
Đây chẳng phải là dự định cho Triệu Minh ở trong phủ cả đời, cùng hắn đầu bạc răng long sao?
Lại nghĩ đến trong bữa yến tiệc ở hoàng cung, Mộ Dung Bắc Uyên ở trước mặt mọi người từ chối đề nghị của phụ vương nàng ta, nàng run lên vì thù hận.
Nói cái gì mà tưởng niệm tiên vương phi mới không chịu lấy vợ kế, nếu như trong lòng hắn thật sự vừa ý với tiên vương phi thì tại sao lại có thể công khai dẫn một nam nhân vào trong vương phủ chứ.
Rõ ràng hắn không muốn cưới nàng ta, toàn tâm toàn ý để cho Triệu Minh bá chiếm.
Không được, nàng ta nhất định phải nghĩ cách để diệt trừ cái thứ chướng mắt Triệu Minh này.
Hôm sau, quận chúa Minh Châu theo Hạ Chiêu vương vào cung bái kiến.
Trước đó, ở yến tiệc chúc mừng, Chiêu Vũ đế định hỏi Hạ Chiêu vương muốn phong thưởng cái gì, ai ngờ rằng ông ta lại lôi chủ đề quận chúa Minh Châu và Mộ Dung Bắc Uyên ra, hại cho Châu Vũ đế không thể tiếp tục hỏi thêm.
Thành Mật Đình giàu có và đông đúc không thiếu vàng bạc châu báu.
Cuối cùng, Hạ Chiêu vương lập được công lao không nhỏ, cho dù là để thu mua lòng người, Chiêu Vũ đế cũng không thể qua loa quá.
Hắn ta có ý định cất nhắc nhi tử của Hạ Chiêu Vương một chút.
Từ thời tiên đế đầu tiên, các Phiên vương bình thường không có quyền thừa kế.
Trừ khi con trai của Phiên vương có phong hào tương ứng thì triều đình mới suy xét để cho kế thừa vương vị.