Nói tới đây, quận chúa Minh Châu lại cắn môi: “Ta xem như hiểu rõ ngày hôm nay Triệu nhị tiểu thư có ý gì, tỷ tỷ của ngươi là tiên vương phi của Thần vương phủ, đã bị nổ chết. Nhưng lại qua một thời gian, ta sẽ trở thành chủ nhân mới của Thần vương phủ nên trong lòng ngươi cảm thấy không vui, cảm thấy không nuốt trôi được cơn giận này thôi.”
“Nhưng mà Triệu An Linh, tỷ tỷ của ngươi cũng không phải là do ta hại chết, bản thân nàng không có phúc để sống lâu trăm tuổi, thì sao có thể trách người ngoài được? Hôn sự của ta và Thần vương điện hạ là do hoàng thượng gật đầu ban cho, ngươi nếu thấy không vui thì đi tìm hoàng thượng nói lý lẽ đi kìa!”
Triệu An Linh nghe nàng ta nhắc đến Triệu Khương Lan mà không có chút xíu tôn trọng ngược lại lại đầy vẻ châm chọc, chợt cảm thấy máu nóng dâng trào.
Cái thứ gì thế không biết, những thủ đoạn nham hiểm sau lưng của nàng ta kia thật sự cho là người bên ngoài chẳng ai hay biết gì sao?
Nếu không phải biết rõ Mộ Dung Bắc Uyên có chỗ khó nói không thể không để ý đến an toàn mạng sống của Triệu Khương Lan nên mới đành chịu thì nàng ấy đã sớm đến Thần vương phủ quậy cho một trận rồi.
“Nhóc mập, ngươi có từng nghe nói ở Thịnh Khang chúng ta có một tập tục liên quan tới chuyện tái hôn hay chưa?”
Nhóc mập vừa nghe thấy lời này của Triệu An Linh đã biết nàng ấy muốn nói cái gì, nhanh chóng nịnh nọt: “Kiến thức của tiểu nhân nông cạn, nhị tiểu ngài nói thử xem.”
Nàng ấy hắng giọng một cái: “Có người nói, phải chú ý nơi ở một chút, thê tử sau này sau khi vào cửa bất kể thân phận ra sao cũng phải ở trước bài vị của người thê tử kết tóc đã chết trước đó mà dùng thái độ cung kính làm lễ của thiếp.”
Nhóc mập u một tiếng: “Vậy là phải cúi đầu làm nhỏ rồi?”
“Còn không phải sao, lúc trước ta không hiểu, cũng nghĩ là giống nhau thôi. Nhưng mà sau khi nghe xong tập tục này thì mới biết thì ra là khác xa luôn đó!”
Quận chúa Minh Châu tròn tròn hai mắt: “Triệu An Linh, ngươi đây là có ý gì! Ngươi lại dám nói bổn quận chúa là thiếp à? Ta đường đường là quận chúa do hoàng thượng thân phong, chẳng lẽ còn không sánh bằng tỷ tỷ của ngươi, chỉ là mỗi trưởng nữ của Triệu phủ ngay cả một cái danh hiệu cũng không có sao?”
Triệu An Linh vô tôi giang hai tay: “Quận chúa sao lại nhảy đong đỏng lên như thế này, ta chỉ là thuận miệng nói chuyện với người làm trong cửa hàng thôi. Tập tục này cũng không phải là do ta quy định, từ xưa đã có ở Thịnh Khang, liên quan gì tới ta?”
Nàng ấy nói xong còn bổ sung: “Trước kia ta còn nhìn thấy ở trong sách, nói là phu thê kết tóc được ví như cầm sắt. Cho nên vào lúc thê tử kết tóc qua đời, mới được gọi là đàn đứt dây, nối lại gọi là tái giá.
Chỉ là dây đàn sau này sẽ không còn bền chặt như lúc ban đầu! Thật là đáng tiếc mà.”
Trong lòng Triệu An Linh cũng không có thành kiến gì đối với những người tái giá bình thường khác.
Bản thân nàng ấy cũng đã từng hòa ly, vốn không phải là người tính toán chi ly.
Thế nhưng vào lúc này cố ý nói những lời khó nghe chính là vì để kích thích quận chúa Minh Châu.
Ai bảo nàng ta dám không tôn trọng Triệu Khương Lan như thế, nếu không phun cục tức này ra thì nàng đã không còn mang họ Triệu nữa rồi.
Trong lòng quận chúa Minh Châu biết rõ tình cảm giữa Mộ Dung Bắc Uyên và nàng, bây giờ lại bị Triệu An Linh không chút khách sáo chỉ thẳng ra như thế, giống như duỗi ra ngón tay thật dài chỉ thẳng vào trán của nàng ta.
“Triệu An Linh, ngươi càn rỡ!”
Móng tay của nàng ta cũng sắp chọc vào giữa trán của Triệu An Linh, Triệu An Linh sao có thể nén lại cơn giận rộng rãi bỏ qua được.