“Bây giờ bổn vương cho ngươi hai lựa chọn. Thứ nhất, làm theo những lời ta nói, xóa bỏ hết những thứ giữa ngươi và ta, không liên quan gì tới nhau. Thứ hai, ngày mai nếu như ngươi một mực không chịu hủy hôn, ta chắc chắn cũng sẽ không cưới ngươi. Ta sẽ làm cho ngươi mất hết mặt mũi, trở thành trò cười trên đời.”
Nàng ta hô lên: “Nếu là như vậy thì huynh cũng sẽ phải chịu tiếng xấu!”
“Vậy thì sao chứ?”
Cơ thể quận chúa Minh Châu cũng run lên: “Vì để không cưới muội, huynh muốn làm đến mức này sao?”
“Phải! Thế nên ta đã sớm khuyên ngươi, đừng có mà làm chuyện vô ích. Chuyện mà ta không muốn làm thì ai cũng đừng hòng ép buộc được ta.”
Nàng ta hung ác nhìn hắn: “Được! Vậy muội sẽ nói cho phụ vương biết, để ông báo lên thánh thượng, xem thử xem ngày mai hoàng thượng có thả cho Triệu Minh đi hay không? Nếu điện hạ muốn kéo muội xuống địa ngục, thì cùng nhau chịu khổ đi.”
Mộ Dung Bắc Uyên sớm đã đoán trước được nàng ta sẽ có dự định như thế, hắn thong dong đứng lên, từ trên cao nhìn xuống nàng ta.
“Quận chúa Minh Châu, bổn vương khuyên ngươi tốt nhất đừng nghĩ đến chuyện kéo người khác xuống địa ngục, bằng không toàn bộ Hạ Chiêu Vương phủ cũng phải chôn cùng. Chắc là ngươi không biết, Triệu Minh và Sơn vương, Lập vương là huynh đệ kết nghĩa, tình cảm vững chắc như vàng. Nếu như Triệu Minh có chuyện, cho dù sau này là trong hai người lên ngôi làm hoàng đế thì bọn họ cũng sẽ nhớ kỹ trong lòng món nợ ngươi dám đụng vào Triệu Minh.”
Mộ Dung Bắc Uyên đặt tay lên bàn, ngón út bị bẻ cong nằm ở một bên có vẻ đặc biệt chói mắt.
“Phụ vương của ngươi cả đời nơm nớp lo sợ, bây giờ chỉ vì một suy nghĩ sai lầm mà bị hủy, ngươi cảm thấy có đáng hay không?”
Quận chúa Minh Châu hít sâu một hơi: “Phụ vương của ta lập nhiều công lao như vậy, các vị điện hạ lại vì một kẻ không đáng nhắc tới mà muốn đối phó với chúng ta, lẽ nào lại nói như thế sao?”
“Có hợp lý hay không, ngươi nói không tính, người quan tâm Triệu Minh nói mới tính. Không tin thì ngươi có thể thử xem. Cha của ngươi, huynh trưởng, đệ đệ và muội muội còn nhỏ cũng có thể cùng bị lôi xuống nước, ngươi cảm thấy sau này bọn họ có hận ngươi đã làm liên lụy cả dòng họ không.”
Thấy sự rung động rõ ràng trên mặt của quận chúa Minh Châu, Mộ Dung Bắc Uyên tiếp tục từng bước ép sát.
“Huống chi, cho dù ngươi không từ hôn, thái độ của bổn vương đã bày rõ ra nơi đây, ngươi chắc chắn là sẽ không thể nào gả cho ta. Lui mười ngàn bước mà nói, cho dù ngươi có bày mưu tính kế được như mong muốn, ta cũng sẽ vĩnh viễn không yêu ngươi. Ta chỉ căm ghét ngươi, hận ngươi, mỗi một giây nhìn thấy ngươi ta đều cảm thấy buồn nôn, đó là cuộc sống mà ngươi mong muốn à? Ngươi thật sự vì mặt mũi trong một lúc mà vứt đi trăm ngàn lựa chọn muốn ăn thua đủ với bổn vương sao?”
Khi nói ra lời này, trong đáy mắt Mộ Dung Bắc Uyên hiện lên sự căm ghét rất rõ ràng, quận chúa Minh Châu cũng thấy rất rõ.
Nàng ta vẫn luôn cho rằng chỉ cần bọn họ thành hôn thì mọi thứ sẽ dần tốt đẹp.
Nhưng nghe ý của Mộ Dung Bắc Uyên, rất rõ ràng một khi thành hôn thì ác mộng của nàng ta mới chỉ vừa bắt đầu.
Đáng không, chuyện này thật sự có đáng không?
Dùng tương lai của cả dòng họ nàng ta để đánh cược một lần.
Đối đầu với mấy vị điện hạ trong hoàng tộc thì bọn họ có được chỗ tốt gì chứ.
Lỡ như người sau này lên ngôi là người muốn xử tử nàng để báo thù cho Triệu Minh nhất mà nói…
Nghĩ tới đây, quận chúa Minh Châu không cãi nữa.