Dưới lớp khăn voan đỏ, là tỳ nữ Phi Nguyệt.
Trong lòng nàng ta âm thầm than khổ, Hạ Chiêu vương phi thấy nữ nhi không trả lời, bà khó hiểu hỏi: “Con sao lại không chịu lên tiếng?”
Phi Nguyệt nào dám mở miệng, chỉ biết lắc lắc đầu.
Thấy động tác của nàng, Hạ Chiêu vương phi khẽ hừ một tiếng: “Nhưng ta không sợ. Vương phủ chúng ta vĩnh viễn chính là hậu phương vững chắc của con, không chỉ có cha con, đằng sau còn có cả huynh trưởng con chống lưng, mẫu phi không tin ngài ấy sẽ không chừa cho chúng ta một chút mặt mũi.”
Trong ngăn tủ, quận chúa Minh Châu dùng sức siết chặt lấy chiếc khăn trong tay, cố gắng không để chính mình phát ra bất cứ âm thanh nào.
Mộ Dung Bắc Uyên thật sự rất tàn nhẫn.
Đã không chịu bái đường cùng nàng ta, còn liên tiếp không chừa cho nàng ta chút mặt mũi nào.
May mắn thay, nàng ta đã hạ quyết tâm muốn từ bỏ đoạn hôn nhân này.
Nếu không thật sự từ bỏ, thì không biết sau này sẽ còn phải chịu mất mặt thế nào nữa đây.
Rốt cuộc cũng đã đến giờ lành, Phi Nguyệt trùm trên đầu chiếc khăn voan đỏ, nàng ta bước ra ngoài giữa sự luyến tiếc của mọi người.
Vì là Mộ Dung Bắc Uyên tới đón, nên không ai trông cậy vào việc tân lang sẽ cõng tân nương lên kiệu hoa.
Bởi thế, Phi Nguyệt được người ta đỡ lên kiệu, lòng bàn tay nàng ta đầm đìa mồ hôi lạnh.
Nếu chuyện này được vạch trần, nàng ta sẽ không bị giết chết chứ?
Tại Thần vương phủ, vì Chiêu Vũ đế lo rằng Mộ Dung Bắc Uyên không chịu phối hợp, nên ông cùng Hoàng Hậu và Hoa Quý phi đều đến đây.
Nhưng khi vào trong Vương phủ, sau khi thấy Mộ Dung Bắc Uyên không đi đón dâu, hắn lập tức nổi giận.
“Uyên nhi, con đây là có ý gì hả? Chân cẳng con đi lại tiện lợi, tại sao phải để lão Lục thế con!”
Mộ Dung Bắc Uyên quơ quơ tay trái: “Tay nhi thần bị thương, không tiện.”
“Làm gì mà bị thương!”
“Chặt đứt.”
Hoa quý phi lập tức đi đến: “Không sao, không việc gì cả, ngón tay sao lại bị đứt? Nghiêm trọng chứ, đã dưỡng khỏi chưa?”
Bị cắt ngang như vậy, Chiêu Vũ đế cũng thôi so đo với hắn về việc đón dâu.
Thậm chí, mắt thấy Mộ Dung Bắc Uyên còn không mặc cả hỷ phục, hắn chỉ biết mắt nhắm mắt mở cho qua.
Hôm nay dự kiến của hắn không được suôn sẻ, tiệc chiêu đãi quy mô không lớn, đều là những người cực kì thân cận.
Chẳng màng Mộ Dung Bắc Uyên không chịu làm theo quy củ, chỉ cần hắn chịu thành thân, đã rất may mắn rồi.
Nhưng Chiêu Vũ đế mới vừa ngồi xuống uống trà, Tần Khâm lại lặng lẽ đi đến bên cạnh hắn, thấp giọng thì thầm gì đấy.