Mai Hương vốn dĩ không phải là nữ tử xuất thân từ võ quán, nàng ta là mật thám của Vinh Dương.
Có thể nói, nàng ta là một trong Phượng Vệ quân do Triệu Khương Lan tự tay thành lập.
Phượng Vệ có một đặc điểm, nếu như bị đưa tới nước khác, nàng sẽ cho các nàng ấy một loại thuốc đặc biệt.
Loại thuốc này thực chất có thể khống chế cơ thể của các nàng và để lại ba nốt ruồi trên cơ thể họ.
Suy nghĩ Triệu Khương Lan bỗng chốc hoảng hốt. Người mà Phượng Vệ thật sự trung thành thực ra phải là nàng mà không phải hoàng đế Vinh Dương Lý Mặc.
Chỉ là lúc nàng qua đời, vốn tưởng rằng tổ chức Phượng Vệ sẽ giải tán.
Thế nhưng thật không ngờ, nàng còn có thể nhìn thấy bộ hạ cũ ở Thịnh Khang.
Chờ sau khi Triệu Khương Lan xác định người được chọn, Mộ Dung Bắc Uyên lại tìm tới Đông Diêu: "Lần trước để cho ngươi tới phủ của nhị công chúa một chuyến, người đi chào hỏi chưa".
Đông Diêu liên tục gật đầu: "Vương gia yên tâm, thuộc hạ còn tặng lễ vật cho nhị công chúa, dựa theo phân phó của ngài mời nhị công chúa chiếu cố Vương phi ở tiệc trà hoa nhiều hơn một chút".
Mộ Dung Bắc Uyên hài lòng lên tiếng: "Nhị tỷ có nói gì không?"
Đông Diêu sờ sờ mũi: "Nhị công chúa rất kinh ngạc, nàng còn cố ý xác nhận một lần nữa với thuộc hạ rằng ngày để cho nàng chiếu cố Vương phi mà không phải trắc phi. Có lẽ ở trong mắt nhị công chúa, trắc phi mới là người ngài coi trọng trong lòng nhất."
"Là lỗi của bản vương" Mộ Dung Bắc Uyên cười khổ một cái: "Thực ra có đôi lúc bản vương nghĩ, bản thân dường như rất thân cận với Vương phi, nhưng lại không thật sự đi vào trong lòng nàng. Sự tin tưởng của nàng đối với ta chỉ là vẻ bên ngoài, giữa chúng ta luôn tồn tại một tầng ngăn cách vô hình, nhất định là thái độ trước đây của bản vương đối với nàng quá kém cho nên hiện tại mới có thể gieo gió gặt bão"
Đông Diêu vội vàng trấn an hắn: "Vương gia ngài chính là nam nhân được hoan nghênh nhất của Thịnh Khang chúng ta, chỉ cần ngài nỗ lực, trong lòng Vương phi sớm muộn gì cũng sẽ có ngài"
Mộ Dung Bắc Uyên ồ một tiếng: "Sau này ta còn phải cố gắng nhiều hơn"
Sở Sở thấy thời gian không còn sớm, nhắc nhở nàng: "Vương phi, chúng ta có phải nên ra ngoài rồi không". "Ừ, đi thôi, hôm nay Mai Hương cũng không cần theo ta"
Lúc đến Liên phủ, Triệu Khương Lan bắt gặp xe ngựa của Triệu An Linh.
Dựa theo bối phận, Lâm Gia Uyển còn là thẩm mẫu của Mộ Dung Bắc Quý, cho nên cũng chính là trưởng bối của Triệu An Linh.
Có điều dù là trưởng bối của nàng, Triệu Khương Lan cũng sẽ tuyệt đối không cho chút mặt mũi nào.
Lúc nhìn thấy Triệu Khương Lan, Triệu An Linh trợn mắt. Một tiệc trà mà thôi, nàng ăn mặc đẹp đẽ như vậy để làm gì?
Nữ nhân này còn cố ý đeo một bộ đồ ngọc đỏ như máu, tròng mắt cũng phải mù.
Nàng đây là sợ người khác không biết tác phong của vương phủ bọn họ có bao nhiêu xa xỉ sao!
Đặc biệt là Triệu Khương Lan không biết gần đây xảy ra chuyện gì, cơm nước Thần vương phủ bọn họ là canh nuôi người sao, khí chất của nàng so với lúc ở Triệu phủ tốt hơn nhiều.
Làm tỷ muội, một trước một sau bước vào đại môn cùng nàng, Triệu An Linh cũng có thể cảm giác được tầm mắt mọi người đều hướng về phía sau lưng nàng ta.
Tựa như sự tồn tại của đích nữ Triệu phủ là nàng ta chính là để phụ trợ phía sau tiện nhân này vậy!
Lâm Gia Uyển làm chủ nhà rất niềm nở chào đón hai người các nàng.
Thái độ của nàng ấy thân thiện: "Hai vị Vương phi đồng thời quang lâm, thật là vẻ vang cho quý phủ chúng ta. Mau mau mời vào trong ngồi."
Thẩm Hi Nguyệt bởi vì mối quan hệ thân thiết với Lâm Gia Uyển nên trước đó cũng đã sớm đến.