Khoa cử của Thịnh Khang được tổ chức mỗi ba năm một lần chính là ngày vô số học tử hằng trông ngóng.
| Chàng thiếu niên tên Trần Lập Huy này mới mười tám tuổi đã đỗ giải Nguyên, có thể thấy là người cực kỳ thông tuệ.
Triệu Khương Lan ngắm nhìn bức họa, trong mắt không ngừng ánh lên vẻ ngợi khen. Nếu thực sự có thể để chàng thiếu niên tài tuần này đỗ được Tam Giáp thì cũng coi như là một tin hay.
Mà vừa nhắc đến khoa cử, Mộ Dung Bắc Tô lại nhớ ra: “Tứ tẩu, Tứ ca đã khoẻ rồi chứ? Trong buổi tảo chiều hôm nay, phụ hoàng còn nhắc đến huynh ấy đấy, người nói.
giờ hơn nửa hoàng tử đều đã vào Kinh rồi nên cần có người thu xếp trật tự. Lúc trước | đại ca còn ở Kinh thành thì chuyện này đều do đại ca sắp xếp, nhưng giờ đại ca đã đi
Giang Nam, ngược lại cũng không biết sẽ phải ai làm nữa. Nghe ý của phụ hoàng thì dường như người muốn để Tứ ca lo liệu chuyện này”.
Triệu Khương Lan thầm mắng Mộ Dung Bắc Tô không bớt chuyện. Hắn vậy mà lại không chút giấu diếm nói hết chuyện trên triều ở nơi này.
May mà giờ Hồng Vân đã là người của mình, nếu nàng ấy thực là gian tế của địch quốc thì chẳng phải là không mất chút hơi sức nào đã biết hết chuyện tin tức bí mật rồi sao. Đọc tiếp tại web truyện T am l inh!
Nhưng Triệu Khương Lan cũng coi như là thân quen với Mộ Dung Bắc Tô nên cũng biết hắn không phải người không nói lý lẽ.
Vậy chỉ có thể là hắn vô cùng tin tưởng Hồng Vân.
Tên tiểu tử này mấy ngày trước còn bởi chuyện hôn ước với nhà họ La mà bị Sơ phi nương nương nhốt trong cung, không chịu thả ra ngoài.
Hiện tại không dễ dàng gì mới giải trừ được hôn ước liền chạy đến nơi này.
Không phải là hắn thực sự muốn đưa Hồng Vân vào lục vương phủ tương lai đấy chứ.
Triệu Khương Lan cũng không quản được chuyện riêng của hắn nên chỉ đành đáp lại qua loa: “Tứ ca của đệ vừa mới xuống được giường nên ta cũng không mong huynh ấy xử lý chuyên công sớm như vậy, nhưng nếu phu hoàng có dự định gì thì ngài sẽ tự mình nói với huynh ấy chứ không đến phiên ta nhọc lòng”
Mộ Dung Bắc Tô nghe vậy liền gật đầu rồi tiếp tục nói đến chuyện Trần Lập Huy.
“Trần giải nguyên chỉ vừa mới vào Kinh thành ngày hôm qua nhưng thư họa của hắn đã nổi danh gần xa, còn được một nhóm sĩ tử sùng bái. Bức họa trên tay đệ cũng là bán được hai trăm lượng bạc, cũng không phải số bạc nhỏ đâu.” Đọc tiếp tại web truyện T am l inh!
Triệu Khương Lan có hơi ngạc nhiên, ngay đến một vài bức tranh của danh gia trong Kinh cũng chỉ được mấy trăm lượng. . Google ngay trang ++ t r u m t r u y e n . n e t ++
Một giải nguyện nhỏ bé có thể đáng giá như vậy, có thể thấy rất nhiều người coi trong tương lai lên như diều gặp gió của hắn.
Triệu Khương Lan thấy sắc trời cũng không còn sớm nữa liền không muốn ở lại lâu.
Nhưng Mộ Dung Bắc Tô còn muốn trò chuyện riêng với Hồng Vân nên cũng chẳng có ý rời đi.
Triệu Khương Lan lại không được yên lòng với tâm tư của hắn.
Hồng Vân cũng không phải là nữ tử bán thân trăng hoa, ngay đến cả mãi nghệ cũng phải xem tâm tình của nàng ấy.
Nếu hắn cứ cậy vào thân phận của mình mà làm bừa thì phải làm thế nào đây.
Vì thế Triệu Khương Lan liền nói với Mộ Dung Bắc Tô: “Ta phải về phủ rồi, đệ đã lo lắng cho Tứ ca của đệ như vậy thì không bằng theo ta trở về thăm huynh ấy, tỏ rõ tâm ý của đệ”
Mộ Dung Bắc Tô có không tình nguyện thì cũng không tiện từ chối nên chỉ đành lưu luyến theo chân nàng.
Hai người đều ăn ý không nói đến chuyện từng đến lâu Yên Vũ mà chỉ coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Sau khi về phủ, Mộ Dung Bắc Uyên có hỏi đến, Triệu Khương Lan cũng chỉ nhàn nhạt đáp: “Ta gặp lão Lục trên đường, đệ ấy đặc biệt đến đây thăm huynh đấy”
Mộ Dung Bắc Tô lại hỏi thăm thêm vài câu, ngồi thêm một lúc mới rời đi.
Mộ Dung Bắc Uyên tiễn người đi, hắn còn lo lắng Triệu Khương Lan vẫn còn tức giận nên liền không tự nhiên dỗ nàng.
“Chuyện hôm qua là ta không tốt, không bàn bạc với nàng trước khi làm hành sự. Ta biết là nàng lo lắng ta làm việc không được chu toàn, dễ xung động, là nàng lo lắng cho ta nên mới giận ta”
Triệu Khương Lan thầm mắng: Huynh thì hiểu cái gì chứ!
“Nhưng vương phi à, bổn vương thực sự biết lỗi rồi, bổn vương cũng đã thành hần nhận lỗi với nàng. Ngày tuyết rơi nàng đã không được thoải mái rồi, không dễ gì mới đỡ hơn chút, đừng để giận ta mà ảnh hưởng đến thân thể”.
Triệu Khương Lan nhíu mày: “Rốt cuộc là huynh muốn nói gì, huynh muốn gì thì cứ nói thẳng ra đi”.
| Ngón tay thon dài của Mộ Dung Bắc Uyên ngoắc lấy lòng bàn tay nàng: “Bổn vương cảm thấy cũng đến lúc nên có hài tử rồi, chi bằng đêm nay chúng ta cố gắng chút, nói không chừng mai là có thể hoài thai rồi đấy”