Có thể bồi dưỡng ra một cô nương như vậy, nhất định không phải người tầm thường.
Có lẽ đó là một gia đình giàu có, Mộ Dung Bắc Uyên không thể không nảy sinh sự tò mò.
Tuy nhiên Triệu Khương Lan lại nói: “Phụ mẫu cùng huynh trưởng ta đều không may qua đời từ khi ta còn rất nhỏ...Ta được gia đình của một người cai ngục nhận nuôi. Đó là một gia đình giàu có, nhưng lại ở rất xa kinh thành, cho dù nói ngươi cũng không biết. Ta lớn lên trong nhà của bọn họ, từ nhỏ đến lớn nhà hẳn coi ta như con dâu nuôi từ bé.”
Con dâu nuôi từ bé, năm chữ này khiến Mộ Dung Bắc Uyên cảm thấy đau đớn.
Hăn không cam lòng, thấp giọng lặp lại một lần nữa.
Các ngón tay không tự giác mà siết chặt lại.
Vì sao trên thực tế Triệu Khương Lan lại là phu nhân của người khác, lại còn từ nhỏ đến đã cùng hắn lớn lên bên nhau.
Bất luận có như thế nào thì tình cảm của bọn họ cũng vô cùng bền chặt.
Từ nhỏ đã ở bên nhau, cùng nhau lớn lên, hơn nữa đối phương còn nhận định nàng chính là thê tử, thân phận đó không thể chối bỏ.
Lần đầu tiên, Mộ Dung Bäc Uyên cảm thấy ghen tị với người khác.
Hắn bước đến bàn làm việc một cách mệt mỏi, Triệu Khương lan cũng cảm thấy không thoải mái, nhỏ giọng ho khan vài tiếng.
Mộ Dung Bắc Uyên cảm thấy đau lòng, tự.
tay rót cho nàng một chén trà nóng.
Triệu Khương lan lo lắng nhận lấy, nói “Huynh, có phải huynh rất khó chịu, hoặc là chán ghét ta” . ngôn tình tổng tài
“Ta thật sự cảm thấy không vui, tưởng tượng đến chuyện lúc trước nàng thân mật với một nam nhân khác, nhận người khác làm phu quân, bị người khác coi là thê tử, ta liền phát điên”
Mộ Dung Bắc Uyên nhíu mày: “Nhưng ta lại không thể trách nàng. Bản thân nàng lúc đó cũng không thể hiểu được chuyện gì, rốt cục cũng là nạn nhân, từ đầu tới cuối, nàng cũng không cố ý”
Triệu Khương Lan nhìn hắn, đáy mắt ánh lên sự thương tâm.
Dường như cảm nhận được Triệu Khương Lan quan tâm đến mình, tâm tình Mộ Dung Bắc Uyên liền cảm thấy thoải mái hơn một chút.
“Vẽ phần ghét bỏ nàng, ta chưa bao giờ có ý nghĩ như vậy. Vào lúc vừa gặp nàng ta đã biết năng lực của nàng không thể so sánh với người bình thường. Có lẽ ta đã quen với việc hết lần này đến lần khác nàng khiến ta kinh ngạc, hiện tại cũng đã không có gì quá ngạc nhiên. Ta chỉ là cảm thấy không vui, thực sự ấy náy, thực sự ghen tị”
Mộ Dung Bắc Uyên ngồi xốm trước mặt nàng, giữ chặt lấy tay nàng.
“Triệu Khương Lan, ta thật sự cảm thấy có lỗi với nàng. Nếu như ta không phát hiện nàng chính là ân nhân đã cứu ta, có lẽ hiện tại còn không thể gặp được nàng. Nhưng khi phát hiện chính mình là người giết nàng, lòng ta liền không ngừng hối hận, không tìm ra bất cứ lý do gì để tha thứ cho chính mình”
Triệu Khương Lan nhìn thấy dáng vẻ đau lòng của hắn, trái tim cũng co thắt lại.
Nàng không biết phải an ủi hắn như thế nào.
Trước kia nàng còn cảm thấy may mản, cảm thấy chuyện này không để cho Mộ Dung Bắc Uyên biết là tốt nhất.
Như vậy hẳn vĩnh viễn cũng không phát hiện hắn từng có chủ ý làm tổn thương nàng.
Nhưng hiện tại nàng lại tự mình vạch vết sẹo đó ra trước mặt Mộ Dung Bắc Uyên, buộc hắn phải đối mặt với sự thật.
Triệu Khương Lan ôm lấy hẳn, để hẳn tựa đầu lên vai của mình.
Mộ Dung Bắc Uyên vô lực tựa đầu lên hõm vai nàng, vẻ mặt u buồn giống như một đứa nhỏ thất “Nàng nhất định đã hối hận vì trước kia từng cứu ta. Nếu như để độc tổn hại đến tính mạng ta, thì sau đó ta cũng sẽ không làm làm hại đến tính mạng của nàng. Nàng không nhất thiết phải lấy nọc độc răn ra khỏi cơ thể để cứu ta, cứ để độc rắn làm tổn hại đến não.
Nàng vốn dĩ có được một cuộc sống viên mãn, sống lâu trăm tuổi, là ta, là ta đã hủy hoại nàng”