Nàng ấy vội vàng đi vào bếp đun một ấm nước nóng, cẩn thận rót đầy chén trà rồi chuẩn bị đưa cho Lâm Linh Nhi.
Nào ngờ, khi Lâm Linh Nhi vươn tay ra định nhận lấy thì ngón tay của nàng ta lại trượt ra ngoài.
Cả chén nước trà bản tung tóe lên.
Nước trà nóng bỏng rơi xuống tay của Hồng Mai.
Nàng ấy a một tiếng, hai mắt đỏ hoe vì đau.
Lâm Linh Nhi ngược lại còn hét to hơn nàng ấy: “Ngươi định làm gì vậy!”
Hai người thị vệ ở cách đó không xa nghe thấy tiếng đống liền vội vàng chạy đến: “Trắc phi, có chuyện gì sao?”
“Ả nha hoàn này, nàng, nàng định làm bỏng bụng ta, may là ta dùng tay ngăn lại “
Nói xong, Lâm Linh Nhi đưa tay lên che mặt lại tỏ vẻ đau khổ.
Nước nóng cũng bắn một ít lên tay Lâm Linh Nhị, làn da hơi đỏ lên.
Nhưng tay của Hồng Mai thì bị bỏng đến mức nổi bọng nước, so với Hồng Mai thì tay của Lâm Linh Nhi không có gì đáng nói cả.
Bọn thị vệ không thể làm ngơ.
Các nàng được hoàng hậu ra lệnh bảo vệ đứa bé trong bụng träc phi, vậy mà có người trong vương phủ dám động vào trắc phi, sao các nàng có thể khoanh tay đứng nhìn được.
Hai người lập tức đá vào đầu gối của Hồng Mai, khiến nàng ấy quỳ rụp xuống đất.
Hồng Mai ngẩng đầu lên với vẻ mặt đau khổ: “Trắc phi, vừa rồi không phải nô tỳ cố ý làm đổ chén trà, rõ ràng là ngài đột nhiên giơ tay lên, sao ngài lại làm vậy với nô tỳ?”
Nghe thấy vậy, hai đầu lông mày của nữ thị vệ nhíu chặt lại “Trắc phi, nếu người này là nữ tỳ trong vương phủ, ngài có tư cách để xử lý. Ngài muốn trừng phạt nàng ta thế nào?”
Nhìn vào tấm lưng cong của Hồng Mai, Lâm Linh Nhi mỉm cười.
“Aizz, đương nhiên là ta biết trong lòng nàng ta ghen tị, luôn muốn làm mấy chuyện xấu. Nhưng dù sao thì nàng ta cũng là người của vương gia, ta cũng không thể ra tay quá nặng, nếu không khi vương gia truy cứu xuống, người không được lợi nhất lại là ta”
Hộ vệ vẫn rất bảo vệ Lâm Linh Nhi: “Trắc phi sợ cái gì, thuộc hạ làm theo mệnh lệnh của hoàng hậu, bất cứ kẻ nào gây bất lợi cho ngài thì đều có thể bị xử lý. Cho dù vương gia có truy cứu, thì thuộc hạ cũng sẽ nói rõ cho hoàng hậu nương nương biết, nhất định hoàng hậu nương nương sẽ đứng về phía của ngài.”
Điều Lâm Linh Nhi muốn chính là những lời này của bọn họ.
Hồng Mai quỳ trên mặt đất nghe thấy vậy liền biết Lâm Linh Nhi cố ý.
Nàng ấy căn môi: “Trắc phi, ngài thực sự đã hiểu lầm quan hệ giữa nô tỳ và vương gia rồi. Nô tỳ chỉ là một hạ nhân, cũng không phải là người của vương gia, ngài cần gì phải tóm lấy nô tỳ không tha, không nên rầy rà nô tỳ?”
Lâm Linh Nhi cười khẩy: “Hồng Mai cô nương cần gì phải tự hạ thấp mình như vậy, nói thật, cho đến bây giờ, ta đều tưởng rắng Hồng Mai cô nương mới là nữ chủ nhân của quý phủ này đó. Đi ra ngoài cũng được đi xe ngựa, trang phục cũng lộng lẫy hơn so với các tỳ nữ khác, sao có thể so sánh với bọn hạ nhân tầm thường được.”
“Những bộ y phục và trang sức đó đều là do Thần phi tặng cho ta, không phải do vương gia ban tặng, trắc phi thay vì nhắm vào nô tỳ chọc vương gia mất hứng, còn không bằng nghĩ cách lấy lòng vương gia”
“Câm miệng!” Lâm Linh Nhi chưa kịp lên tiếng, nha hoàn hồi môn bên cạnh Lâm Linh Nhi đã lập tức quát mắng.
“Ngươi là cái thá gì mà dám chỉ tay năm ngón với trắc phi. Hôm nay ý định làm chuyện xấu với trắc phi bị thất bại, may là trắc phi nhanh nhẹn, nếu không thì đã bị người làm bị thương rồi. Đã vậy rồi mà còn nhiều lời, dù ngươi nói gì đi chăng nữa thì cũng không thể trốn tránh trách nhiệm được đâu”