Con ngươi Mộ Dung Bắc Uyên mờ sương, hiện ra sự lạnh lão.
“Đánh rắn phải đánh giập đầu, nàng ta dám uy hiếp bản vương, cũng phải nhìn xem nàng ta có năng lực đó hay không”
Chu Khiết vừa nghe Mộ Dung Bắc Uyên nói như vậy, thì biết chắc chắn hắn đã có biện pháp, nên cũng không nhiều lời nữa.
Từ Tịch Chiếu Các đi ra, Chu Khiết dặn dò rút toàn bộ người đang hầu hạ trong điện của Thẩm Hi Nguyệt, chỉ để lại một mình Hoán Vân.
Hoán Vân nhìn thấy người hầu đều rời đi, lập tức bất mãn: “Quản gia Chu, ngài đây là có ý gì. Tuy rằng vương gia không thích Trắc phi, nhưng Trắc phi tốt xấu gì cũng là chủ nhân vương phủ, há lại để các người tùy tiện coi thường”
Thái độ của Chu Khiết lạnh nhạt, không quá bình tĩnh nói: Hoán Vân cô nương, để ngươi ở bên cạnh Thẩm cô nương, đã là điện hạ đặc biệt khai ân. Bây giờ điện hạ đang nổi nóng, Thẩm cô nương đã làm chuyện rì, nên hiểu rõ, làm vài chuyện phải có điểm dừng, không nên mặt dày mày dạn đòi hỏi nhiều điều”
Thẩm Hi Nguyệt lạnh lùng nhìn sang: “Thẩm cô nương?”
Chu Khiết liếc nàng ta một chút: “Điện hạ đã nói, bắt đầu từ hôm nay, Thần vương phủ của chúng ta không còn Thẩm Trắc phi. Nếu ngài không phải là Trắc phi, cũng không phải là khách quý của vương phủ chúng ta, thì sau này cũng không khác gì người hầu bình thường ở vương phủ. Có điều ngươi yên tâm, dù cho là đối với người hầu ở trong phủ, ăn mặc cũng không thiếu, chỉ mong Thẩm cô nương sau này bớt yêu cầu nhiều, đừng làm khó dễ tại hạ là được rồi”
Thẩm Hi Nguyệt vô cùng tức giận.
Tuy là nàng ta xuất thân là cô nhi, nhưng từ sau khi được Mộ Dung Bắc Quý nhặt về hoàng cung năm đó, thì chưa từng nếm trái đẳng.
Hiện tại Chu Khiết lại hà khắc với nàng ta như thế, không sợ nàng ta sẽ làm chuyện gì đẹp mắt cho Mộ Dung Bắc Uyên à!
Chu Khiết một giây đồng hồ cũng không muốn ở lại đây, bàn giao xong thì đi luôn.
Quả nhiên, trong sân chỉ còn lại người trông coi Thẩm Hi Nguyệt, những người hầu hạ khác đều không có.
Sắc trời gần tối, phông bếp sai người hầu bưng một chậu sắt lại đây, bên trong là hỗn hợp rau và cơm.
Hoán Vân tức giận đến chửi ầm lên: “Đồ đáng chết, các ngươi làm sao dám cho Trắc phi ăn loại đồ ăn này!”
Những người hầu kia khinh bỉ cười xì một tiếng: “Trắc phi nào, Vương gia đã nói rồi, trong phủ chỉ có một nữ chủ nhân là vương phi chúng ta, những người khác cũng không khác gì con chó con mèo.”
“Làm càn, Trắc phi là người hoàng thất ban xuống, làm gì có chuyện nói phế là phế”
Người hầu dửng dưng cười cợt: “Cô nương không phục như vậy, hay là đi tìm Vương gia nói. Bằng không thì xin lỗi, chúng ta làm nô tài đã quen nhìn ánh mắt chủ nhân, chủ nhân nếu không thích Thẩm cô nương, chúng ta cũng không cần thiết làm trái”
Chờ hắn vừa đi, mắt Hoán Vân đỏ ngầu nhìn chậu sắt.
“Trắc phi, bây giờ làm sao đây. Mấy tên không có mắt đó lại dám đối xử với ngài như vậy, thực sự là đáng ghét!”
Thẩm Hi Nguyệt căm ghét liếc mắt nhìn cơm tối, hất đổ đồ trong đó xuống đất: “Ta không ăn! Cùng lắm thì chết đói, ta cũng không tin, chờ ta đói gần chết, Mộ Dung Bắc Uyên sẽ để ta tắt thở. Mạng của hắn bây giờ nằm trong tay ta, trừ khi đầu óc hắn hỏng rồi mới dám đối với ta như thế!”
Hoán Vân vừa nghe lời này cũng có sức lực.
Đúng đấy, trước đây cũng không ngờ độc tình có uy lực lớn tới như vậy.
Bây giờ Thần vương tức giận cũng không làm nên chuyện gì, chẳng may thật sự để Thẩm Hi Nguyệt đói bụng gặp sự cố, chính hắn cũng sẽ bị phản phệ.
Chỉ sợ đến lúc ấy, hắn và Triệu Khương Lan đều phải van cầu nàng ta dùng cơm.
“Thẩm Hi Nguyệt không chịu ăn cơm?”
Nghe được Chu Khiết báo cáo, Mộ Dung Bắc Uyên cười lạnh một tiếng.