"Thần Vương có ở đây không?”
“Điện hạ đến Kinh Triệu Phủ rồi ạ. Nhưng vương phi đang ở trong phủ”.
“Ừm. Đưa ta đến chỗ muội ấy”. Trong sân, Triệu Khương Lan đang ngẩn người nhìn ao nước, nghe được bẩm báo thì quay đầu chào hỏi. “Tam ca, sao huynh lại đến đây?”. “Huynh có chuyện muốn nói với muội và Bắc Uyên, đệ ấy không có ở đây, chí có thể nói với muội” Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Mộ Dung Bắc Hải, Triệu Khương Lan nghiêm mặt đi theo. “Huynh nói đi.”
“Sáng sớm hôm nay, phụ hoàng triệu Liên Tư Thành vào cung, gặp hắn ở trong Ngự Thư phòng. Ta không rõ cụ thể hai người đã nói gì, nhưng khi Liên Tư Thành rời đi, hắn cầm theo một thành chỉ, lại có vẻ mặt ung dung, còn phụ hoàng thì phát hoả lên”.
Hô hấp của Triệu Khương Lan ngưng trệ.
Mặc dù nàng và Mộ Dung Bắc Uyên đã đoán trước được bước này, nhưng không ngờ ngày này lại tới nhanh như vậy, trong người không tránh khỏi cảm giác khó chịu.
"Xem ra phụ hoàng đã hạ quyết tâm để Liên Tư Thành chiếm lại thuỷ Quân Đông Nam, nhưng không biết có thuận lợi cầm quyền hay không, dù sao thì hổ phù vẫn ở trong tay Lê Vương”
Mộ Dung Bắc Hải im lặng một lúc rồi nói: “Nhìn dáng vẻ của Liên Tư Thành, đây là điều nằm trong dự đoán của hắn. Cái người Trần Hiểu Chính đến kinh thành bẩm báo là người của hắn, vì Trần Hiếu Chính dám mở miệng nói đến thái độ của các phó tướng, nói lên rằng bọn họ đã bí mật đàm phán. Thậm chí có khả năng Liên Tư Thành đã liên hệ qua thư với bọn họ từ trước đó”
Trong lòng Triệu Khương Lan siết lại: “Ý huynh là? Khi Lê Vương chưa tạo phản, Liên Tư Thành thực ra không từ bỏ quyền kiểm soát thuỷ Quân Đông Nam. Vì vậy, bất kể Lê Vương có tạo phản hay không, hắn đều có khả năng lấy lại bình quyền”.
Mộ Dung Bắc Hải gật đầu: “Mặc dù đây là suy đoán của huynh, nhưng theo hiểu biết của huynh về nhà họ Liên, chắc chắn là bọn họ đứng sau chuyện này. Nhà họ Liên buộc phải kiềm chế cơn thịnh nộ, bọn họ nào có phục, mà thuỷ Quân Đông Nam là chỗ dựa lớn nhất của bọn họ. Trước kia huynh hết nước hết cái khuyên đại ca đến đó, vì huynh cho rằng tính tình Lệ Vương thành thật chất phác, có thể mua chuộc được lòng binh, để thuộc hạ một lòng đi theo. Nhưng việc tạo phản lúc này càng làm sự hoài nghi của huynh sâu hơn. Huynh không nghĩ rằng Lê Vương là loại người có tính cách sẽ nổi loạn một khi đã tức giận, huynh ấy chắc chắn phải bí mật thăm dò ý tứ của các tướng sĩ. Nếu như các tướng sĩ thực sự trung thành với triều đình như lời Trần Hiếu Chính nói, ngay từ đầu bọn họ đã không đồng ý với Lê Vương, Lê Vương đương nhiên sẽ không ngu ngốc dám tự mình đi bước đi đó”
Triệu Khương Lan được hẳn nhắc nhở, cũng ngay lập tức hiểu ra.
“Ý huynh là, rất có khả năng những tên phó tướng đó đã dụ dỗ Lệ Vương, khiến Lê Vương hiểu lầm rằng bọn chúng một lòng đi theo huynh ấy, ai mà biết được bọn chúng âm thầm trở mặt. Cách này chẳng phải đã cố tình đẩy Lê Vương vào hoàn cảnh bất trung, bất hiếu, bất chính hay sao?”
“Bằng cách này, ngay cả nhà họ Liên cũng có thể có được những gì chúng muốn Mộ Dung Bắc Hải nhìn mặt hồ phẳng lặng: “Khương Lan, tại sao trước kia Bắc Uyên từ chối làm thái tử?” Triệu Khương Lan nghẹn lại, cảnh giác nhìn hắn: “Ý huynh là sao?”
“Huynh biết phụ hoàng tìm đệ ấy nói chuyện, tuy rằng phụ hoàng không nói trực tiếp với huynh, nhưng huynh cũng không giấu muội, huynh có thể biết được nhất cử nhất động của Ngự Thư phòng, cho nên cũng không phải hoàn toàn không biết”.
“Mộ Dung Bắc Uyên luôn thờ ơ trước quyền lực, huynh ấy cảm thấy chỉ cần làm một vương gia nhàn rỗi thôi đã đủ để huynh ấy cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc rồi. Huynh ấy không muốn dính líu đến mấy chuyện thị phi trong cung.”Khi nói những lời này, nàng thận trọng quan sát Mộ Dung Bắc Hải, sợ hắn nghĩ đến chuyện không vui.
Nhưng Mộ Dung Bắc Hải lại hờ hững cười: “Đừng lo lắng cho huynh. Trước đó huynh đã biết rồi, là vì quan hệ của huynh và đệ ấy nên đệ ấy không muốn làm thái tử, nhưng sau đó tình thể thay đổi, Đông Cung luôn trống rỗng, không thích hợp, cho nên huynh đến nói chuyện với phụ hoàng, cũng tiến cử đệ ấy. Phụ hoàng rất coi trọng đệ ấy, cũng đang có ý này nên huynh nghĩ rằng đệ ấy sẽ không từ chối nữa. Nhưng xem ra bây giờ, đệ ấy vẫn không đồng