Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 894




"Ta đương nhiên là vui rồi, Mộ Dung Bắc Uyên và Triệu Khương Lan đã hao tổn tâm tư như thế, đến cuối cùng còn không phải là lấy giỏ trúc mà múc nước công tại sao, không công mà mai mối cho người khác. Mà người đó còn là Mộ Dung Bắc Quý, người bọn họ ghét nhất, ha ha, đáng cười, quả thật là quá buồn cười rồi!”.

Nghe đến nàng ta trực tiếp gọi thẳng tục danh của Thần vương và Thần vương phi, Lưu đại phu bị dọa cho sợ rồi.

"Ôi ôi, Trắc phi, ngài ngàn vạn lần đừng có lại kêu họ tên của điện hạ ra như thế nữa, đây là tội bất kính ạ” “Tội bất kính hả? Ngược lại ta muốn xem xem, bây giờ ai còn dám trách phạt ta!”

Nàng ta cười lạnh, lạnh nhạt mà nhìn lướt qua bưu đại phu: “Được rồi, ngươi lui đi. Đa tạ ngươi đã nói cho ta những chuyện này, nhờ vào phúc của ngươi, tâm tình của ta hiện giờ, quả thật là tốt chết đi được”

Lưu đại phu bị tính tình bất định sáng nắng chiều mưa của nàng ta dọa cho sợ, cũng không nên ở lại lâu, vội vàng cáo từ rồi rời đi.

Triệu Khương Lan vừa về đến vương phủ, liền nghe nói sự việc ở trong viện của Thẩm Hi Nguyệt.

Nàng nhíu mày: “Cánh tay bị thương rồi? Tại sao đang ổn định như vậy lại bị thương rồi, chả nhẽ là nàng ta cố ý giở trò quỷ, lại muốn làm ra mấy trò yêu ma quỷ quái gì rồi”

Chu Khiết khó xử nói: “Thuộc hạ để Lưu đại phu thay Hoàn Vân đi qua chữ bệnh rồi ạ, nghe nói là bị gãy cả ra, | bây giờ cánh tay đã được nắn lại rồi, nhưng mà thái độ của Thẩm cô nương trước sau như một luôn ồn ào, nói cái gì mà vò đã mẻ lại sứt, thuộc hạ có chút lo lắng”

Thần sắc của Triệu Khương Lan trở nên nghiêm trọng: “Biết rồi, bổn cung đi xem nàng ta chút.” Nàng giao hai hài tử cho Sở Sở, đem theo Mai Hương sang chỗ của Thẩm Hi Nguyệt. Thẩm Hi Nguyệt nhìn thấy nàng đến, thần sắc có chút kiêu căng. “Ngươi lại làm cái trò quỷ gì vậy?” Triệu Khương Lan có chút không kiên nhẫn.

“Ngươi nói xem là ta đang làm cái quỷ gì.” Tay của Thẩm Hi Nguyệt lay động chén trà, không dừng lại được vẻ đắc ý hiện trên mặt.

Chẳng biết là tại sao, Triệu Khương Lan đột nhiên sinh ra dự cảm không ổn.

Qủa nhiên là như vậy, một giây sau, liền nghe được từ mồm nữ nhân này nói ra: “Triệu Khương Lan à Triệu Khương Lan, người dấu diếm ta cũng khổ thật đấy. Nếu như mà hôm nay trong lúc vô tình biết được, thì ta đúng là không thể biết, Đông Cung ngày hôm nay, đã có chủ mất rồi.”

Trong lòng Triệu Khương Lan rơi xuống một tiếng, giận tái mặt nói: “Ai nói cho ngươi biết!”

“Ai nói cho ta biết à, vậy thì có sao chứ. Quan trọng chính là, người đừng hòng lấy Mộ Dung Bắc Quý ra để uy hiếp ta nữa!”

| Nàng ta mạnh mẽ đứng dậy, nhanh bước đến trước mặt Triệu Khương Lan: “Ta đều biết hết rồi, cái gì cũng đều biết rồi. Lê Vương cũng tạo phản rồi, thủy quân Đông Nam lại một lần nữa trở lại trên tay nhà họ Liên, Liên Tư Thành trên tay cầm mười vạn đại quân, Mộ Dung Bắc Quý cũng thuận thế mà nhập vào Đông Cung, nhà họ Liên... triệt để trở mình rồi”.

Mặt Triệu Khương Lan không có chút biểu cảm: “Vậy thì có sao chứ, không đến cuối cùng, chuyện bình thường cũng đừng nên nói quá sớm”

“Nhưng mà hoàng thượng bây giờ cũng không có cách nào lấy nhà họ Liên có phải không?”

Thẩm Hi Nguyệt đứng gần bên tại của nàng, cười quái gở: "Ta đương nhiên biết rồi, hoàng thượng là không thích nhà họ Liên đấy, nhưng mà ngài ấy lại chịu để cho Mộ Dung Bắc Quý làm thái tử, chứng minh là Liên quân vương đều không thể không cúi đầu đối với tình thế, nhà họ Liên vào lúc mấu chốt này rất trọng yếu, nhưng mà liên quan đến giang sơn xã tắc, Hoàng thượng chắc chắn sẽ không động tới họ”.

Triệu Khương Lan cố hết sức nhịn xuống nội tâm đang run rẩy, bình tĩnh mà nhìn sang: “Nhà họ Liên thì làm sao, liên quan gì tới ngươi à. Ngươi chả nhẽ tự cho rằng, Mộ Dung Bắc Quý sẽ để ý đến tình cảnh của ngươi à”.

“Triệu Khương Lan, người đang sợ hãi hả?” Nàng ta giống như là sơn giả tinh quái, nhe răng cười mà dây dưa không ngớt.

| “Người đã làm mất đi chế ước của ta rồi, nếu như ta một lòng muốn chết, thì người phu quân tốt của người sẽ phải đi theo rồi.”