Trùng Vương gật đầu: “Đúng vậy, nếu tình cảm càng sâu nặng thì đến lúc càng nhanh chóng quên đi”
Giang Dương nghe được những lời này thì trong lòng lạnh lẽo.
Làm thế nào mới tốt nhất đây.
Lúc trước vì thoát khỏi Thẩm Hi Nguyệt, Vương gia cùng Vương phi đã trải qua không ít sóng gió mới có thể hạnh phúc như hiện giờ.
Thật vất vả mới có thể sống một cuộc sống thật tốt, nếu Vương gia lại quên vương phi, chẳng phải Vương phi sẽ vô cùng đau lòng hay sao.
Nhưng lý trí sẽ không thể lấn át hết cảm xúc của mình.
Trong mọi trường hợp, cuộc sống của con người là quan trọng nhất.
Chỉ cần Thần vương còn có thể giữ được mạng ở đây, Thần vương phi cùng ngài ấy ở bên nhau sớm tối, tình cảm cũng có thể bồi dưỡng một lần nữa.
Nghĩ như vậy, Giang Dương liền thay Triệu Khương Lan đồng ý: “Tuy nói phương pháp này vô cùng rủi ro, nhưng Thế tử phi luôn hiểu chuyện, chắc hẳn nàng ấy cũng quan tâm đến sức khoẻ cơ thể của tiểu Thế tử, chắc chắn sẽ không phản đối”
“Ta vẫn chưa nói xong”
Vị Trùng Vương kia không khách sao hỏi: “Thế tử nhà người bị hạ thứ độc tình này từ khi nào?”
“Hơn nửa năm”
“Đó không phải là thời gian ngắn. Độc tình có tính tình mạnh mẽ, mà Vong Độc tình thì lại ôn hoà, nếu để cho hai độc cổ này tranh giành, độc tình lại dài hơn nửa năm, chỉ sợ nó sẽ lấn át Vong Độc tình. Chỉ là khi phối hợp cùng với Vong Độc tình, chưa chắc đã có thể giải hết được, ngày sau nói không chừng sẽ có khả năng tái phát”
Giang Dương nghĩ đến chuyện lúc trước nhìn thấy Mộ Dung Bắc Uyên phát tác độc tình, bộ dáng đau không thể làm được gì, vội vàng hỏi: “Chẳng lẽ không có biện pháp diệt trừ tận gốc cổ độc sao? Thân thể Thế tử nhà ta không tốt, thật sự không chịu nổi tra tấn nhiều lần”.
Trùng Vương không rõ ràng nhìn Lý Mặc một cái: “Vốn là có một biện pháp khả thi. Chỉ là bây giờ không còn cách nào khác.”
Lý Mặc bị hắn nhìn thấy thì gợi lên tò mò: "Ngươi lại nói tiếp đi, vốn là biện pháp gì?”
“Có một loại máu người, có thể kích thích Vong Độc tình, để cho cổ vật nhanh chóng phát triển. Cứ như vậy, chỉ cần Vong Độc tình đủ mạnh mẽ, như vậy là có thể chiến thắng độc tình, xóa sạch cổ độc lúc trước.”
Giang Dương kêu lên một tiếng: “Thế nhưng, nếu Vong Độc tình càng lớn, tuy rằng có thể giải được độc tình, lại giữ lại Vong Độc tình trong cơ thể, chẳng lẽ sẽ có hại cho người sao?”
"Không, chúng ta vừa mới nói, Vong Độc tình có tính ôn hoà, lại không có độc tính, chỉ cần giải độc tình, sau đó người trúng cổ sẽ không có ảnh hưởng. Cho nên có thể bỏ qua sự tồn tại của Vong Độc tình”
Lúc này Giang Dương mới hiểu, lại vội vàng hỏi: “Vậy loại máu người mà ngài nói, là của người nào”.
“Thiên hạ rất ít, nó rất quý giá”
Chỉ là, vì nuôi Vong Độc tình mà lấy máu của nàng ra, có thỏa đáng không?