Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 997






Lý Mặc nhìn về phía Phú Sơn: “Phú tướng quân, kỳ thật trẫm không thể phụ lòng mong mỏi của Vương phi. Chỉ là Lạc Thiên Ý đã từng nói, người và nàng ta đều tự nguyện thành thân với nhau, cho dù Lạc Thiên Ý không phải là lần đầu tiên kết hôn, nhưng bản thân là đàn ông, cũng không thể lợi dụng xong người phụ nữ sau đó bắt đầu vứt bỏ như vậy. Bên cạnh đó, Lạc Thiên Ý đối với người khác thì không hề dễ chịu, nhưng nàng đối xử với người vẫn rất khoan dung”

Triệu Khương Lan hừ một tiếng: "Hoàng thượng, nói đến đạo đức thì không cần thiết. Vì sao Phú Sơn lại trở thành chuẩn mã, nếu không phải Lạc Thiên Ý bức ép trước, hắn nhất định sẽ không muốn”

“Đó không phải là một sự ép buộc, mà chỉ là một thỏa thuận”

Lý Mặc dễ chịu nói: “Lúc trước có mấy người xông vào chấp vương phủ, ý đồ ám sát Chấp vương. Theo luật pháp của Vinh Dương, tội ám sát hoàng gia là không thể tha thứ. Thế nhưng Lạc Thiên Ý nể mặt Phú tướng quân vẫn không để ý ý chỉ của trẫm đã lén lút thả người đi, cho nên mối hôn sự này, cũng là điều kiện cứu người. Phó tướng quân là đàn ông, biết đạo lý lời hứa nặng như núi, nếu như người nhất định phải rời khỏi công chúa, trẫm chỉ có thể nói bản thân đã nhìn lầm người”

Triệu Khương Lan nhíu mày, Phú Sơn nhìn về phía nàng: “Ý tốt của Vương phi, thuộc hạ luôn ghi nhớ. Thế nhưng Hoàng thượng nói không sai, công chúa đối với ta có ơn, nếu như trước khi hôn lễ mà ta cố ý rời đi, nàng ấy tất nhiên sẽ không còn mặt mũi nào nữa. Thuộc hạ... sẵn sàng làm phu quân của nàng ấy”.

Kỳ thật đương nhiên là hắn không muốn, nhưng tính cách Phú Sơn như thế, từ lúc nói ra lời hứa, đã xác định rồi.

Triệu Khương Lan cảm thấy không thoải mái, cách một lúc mới âm trầm thở dài: "Thôi, tùy ngươi”.

Nhưng khi trở về, lấy thân phận đặc biệt của hắn, chỉ sợ sẽ không thể trở thành người của Thiết Ngô quân.

Những lời chỉ trích sau này còn không biết có bao nhiêu, Lạc Thiên Ý cũng tốt, Vinh Dương cũng được, chỉ sợ không thể bỏ qua.

Tất nhiên là hắn đã dự đoán được phiền toái có thể xảy ra, cho nên mới có thể lựa chọn ở lại.

Triệu Khương Lan lại nghĩ đến cái gì đó, ngẩng đầu hỏi Lý Mặc: “Hắn không bị hạ thuốc gì đó chứ”.

Lý Mặc dùng một chút, sau đó lại cười cười.

Triệu Khương Lan nhìn về phía Phú Sơn: “Đưa tay ra, bổn cung muốn bắt mạch” Nàng xem mạch, đương nhiên là nhìn ra công lực của Phú Sơn đã bị phong tỏa.

“Hoàng thượng, hắn đã quyết định không đi, lại còn phong toả hết công phu, các người có ý đồ khống chế hắn, có lẽ quá bá đạo rồi”.

Lý Mặc không để ý: “Những nàng cũng đã nói, nếu hắn là phò mã, ngày thường đi đâu chắc chắn sẽ có thị vệ đi theo, không cần tự mình ra tay. Vậy thì hắn muốn võ thuật để làm gì?”

“Trong trường hợp gặp phải tình huống nguy cấp, vẫn có thể tự bảo vệ mình”

Giải dược của thuốc này ở trong thông thất bảo tháp, trong chốc lát không thể lấy được ngay.

Mà muốn tiến

chapter content