Thần Yêu Lục

Chương 31




“Ha ha ha, nghe thấy gì chưa? Hôm qua đại thái tử bị Thiên Đế phạt đến Thiên Nhai Hải Giác tự ăn năn đấy!”

“Chưa, có chuyện gì vậy?”

“Đại thái tử ấy, không muốn cưới Tình Vân tiên tử con gái của Hiên Viên Đại Đế, cãi nhau với Thiên Đế!”

“Con không muốn cưới nàng!”

Trước mắt là bờ biển rộng mênh mông, xa xa ngắm nhìn khói sóng bát ngát, bọt nước lấp lánh, trời biển một màu, chính là tiên cảnh nhân gian. Nơi này là Thiên Nhai Hải Giác, là chỗ ở của Thiên Tôn Tô Cửu Gia. Lúc này dưới gốc hoa đào, có một nam tử đang ngồi đối diện Cửu Gia. Chỉ thấy nam tử kia tuấn tú phi phàm, phong tư tiêu sái, tay hắn cầm quạt giấy trắng, khóe miệng khẽ cong lên, đôi mắt hoa đào đưa tình, chưa nói đã mang theo ba phần cười, không biết nên nói là dịu dàng, hay là hơi khiêu khích.

Người này chính là con trai trưởng của Thiên Đế, đại thái tử thiên giới, Hạo Hoàng. Lúc này hắn đang kể khổ với Cửu Gia: “Cậu ơi, cậu có thể nói chuyện với Thiên Đế không, bảo ngài ấy hủy bỏ hôn sự của cháu và Tình Vân đi.”

“Hồ đồ.” Cửu Gia khinh thường quy củ thiên giới, càng không muốn dính vào chuyện của thiên giới. Lần này nếu không phải Thiên Đế phạt Hạo Hoàng đến đây, y ngay cả mặt Hạo Hoàng cũng không muốn gặp.

Đừng trách Cửu Gia lòng dạ sắt đá, có ai ở tam giới không biết trong mười đứa con trai của Thiên Đế, đứa không có tiền đồ nhất chính là đại thái tử Hạo Hoàng? Lẽ ra trưởng tử là người kế vị Thiên Đế, cần phải ổn trọng tiến bộ, nhưng vị đại thái tử này vì ngược lại, từ nhỏ đã học chẳng hay cày chẳng biết, ăn chơi trác táng thành thói. Khi còn nhỏ đánh đỏ lò luyện đan của Thái Thượng Lão Quân, lớn lên thì ăn chơi đàng điếm lưu tình khắp nơi. Quản chuyện của hắn, quản được chắc?

Ngươi ấy, không thể kiềm chế tính nết, làm một thái tử đàng hoàng được à?

Hạo Hoàng vừa nghe thấy y quở mắng mình, trong lòng nhất thời khó chịu, phản bác: “Người ta đều nói cháu ngoại giống cậu, cháu còn không phải giống ngài sao?”

“Ơ kìa, cái thằng nhóc này, không biết lớn nhỏ, có tin ta ném ngươi đến Lăng Tiêu Bảo Điện không?!!”

“Nếu cậu dám, cháu sẽ mách chị cậu!”

“Mẫu hậu ngươi tới cũng vô dụng!” Cửu Gia quẳng chén trà trong tay lên bàn. Cái lão Thiên Đế chuyên gây chuyện này, phạt thằng nhóc kia đến Thiên Nhai Hải Giác không phải để hắn tự ăn năn, rõ ràng là để thêm phiền cho mình mà!

Thấy Cửu Gia sắp tức giận, Hạo Hoàng vội vàng thu lại vẻ thô lỗ. Ông cậu này của hắn tuy rằng độc miệng, nhưng lòng dạ mềm hơn phụ vương mẫu hậu của hắn nhiều lắm, từ nhỏ nếu không có y che chở mình, sợ rằng Thiên Đế đã róc tiên cốt của hắn ra từ lâu rồi. Hắn lấy lòng tiến đến trước mặt Cửu Gia, nói cậu, cháu thật sự không muốn cưới Tình Vân.

Kết thành bạn đời phải coi trọng lưỡng tình tương duyệt, cháu không có tình ý với Tình Vân, nếu thành thân với nàng, chẳng phải là phụ người ta?

“Ngươi và Tình Vân không có tình ý, với Long thái tử Tây Hải kia thì có tình ý?”

Thật không biết ngươi nghĩ thế nào, có tiên tử xinh đẹp nào trên trời mà ngươi chưa từng trêu đùa qua, giờ thì giỏi rồi, thò cả tay vào trong nước!

“Còn không phải cháu vừa gặp đã yêu Vấn Cốt hay sao…” Những việc khốn nạn lúc trước hôm nay hơi khó mở miệng, hắn ấp úng cả buổi, mới nói: “Cháu một lòng một dạ với Vấn Cốt!”

“Thôi đi!” Cửu Gia hết sức khinh thường, nói những lời này nếu là người khác nói thì còn có thể tin, chứ từ miệng cái tên háo sắc như ngươi, chỉ làm chuyện cười được thôi.

Vừa nghe như thế, Hạo Hoàng bực mình: “Rồi rồi, mấy người đều coi bản thái tử đang nói giỡn!” Hắn đứng thoắt dậy, cây quạt trong tay bị vặn kêu lên “răng rắc”: “Hôm nay bản thái tử sẽ buông lời ở đây, cuộc đời này của bản thái tử không phải Long thái tử Tây Hải thì không cưới!”

“Ái chà, có chút khí phách.” Cửu Gia cười, nói đại thái tử ngài giờ còn ở đây làm gì, không mau tới Tây Hải đặt sính lễ đi?

“Cậu!” Nếu nói về đấu võ mồm, thiên giới còn chưa có ai thắng được Cửu Gia, Hạo Hoàng biết nói thêm nữa chắc chắn mình sẽ bị ăn thêm một trận mắng, nên chỉ đành hừ một tiếng, cưỡi mây bay đi.

Thư sinh Hạ Lan nhà Cửu Gia vừa bưng bánh điểm tâm đến, đã không thấy tăm hơi đại thái tử đâu, liền nghi hoặc hỏi: “Đại thái tử đâu?”

“Tới Tây Hải đặt sính lễ rồi.”

“Hả?”

“Ôi, đi thanh tịnh rồi.” Cửu Gia cầm lấy một miếng bánh trong tay Hạ Lan, khẽ cắn một miếng: “Ngày mai đến từ đường Nguyệt Lão thăm hỏi chút đi.”

Hạ Lan sửng sốt một chút, sau đó cười đáp một tiếng được.

Cảnh sắc Tây Hải lúc này đang đẹp, mấy ngày nay vào xuân, lúc nóng lúc lạnh, gió biển khe khẽ thổi, tạo nên tầng tầng sóng vỗ. Thắng cảnh thiên tư, khiến lòng người vui vẻ sảng khoái, quyến luyến quên về.

Nhưng phàm nhân không biết bên dưới Tây Hải càng phồn hoa hơn. Bên trong long cung vàng son lộng lẫy, lầu các hoa lệ được nước biển vờn quanh, dạ minh châu treo trên hiên lầu, phát ra ánh sáng xanh thăm thẳm.

Cầm một quyển sách trên bàn, Vấn Cốt ngồi trước cửa sổ, y chậm rãi mở một trang sách, đọc đến chữ thú vị liền nghiền ngẫm tỉ mỉ một phen.

“Vương huynh, vương huynh!” Vấn Tâm, con trai bé của Long Vương Tây Hải còn chưa hóa được thành long thần, lúc này chỉ là con cá chép nhỏ, từ cửa sổ bơi vào hóa thành hình người, không nói hai lời đã bổ nhào vào người Vấn Cốt.

Tay không vững, sách rơi xuống đất, Vấn Cốt bất đắc dĩ thở dài: “Nhóc con này, sao vẫn còn láu táu như thế.”

“Đệ nhớ Vương huynh mà!” Nó buông Vấn Cốt ra, chỉ ngọc bội trên eo mình hỏi: “Vương huynh, huynh xem ngọc bội này có đẹp không?”

Vấn Cốt đáp bừa một tiếng đẹp, xoay người nhặt sách rơi dưới đất.

“Đệ biết ngay là đẹp mà, đây là của chị Thủy Tiên tặng cho đệ!” Trong lòng nó vui vẻ, dường như lại nghĩ tới cái gì, nói với Vấn Cốt: “Đúng rồi Vương huynh, đệ gặp đại thái tử thiên giới!”

Đệ thấy hắn xách theo rất nhiều đồ, đang đi về phía long cung chúng ta nè!

Tay chợt run lên, sách vừa nhặt lên lại rơi xuống đất. Vấn Cốt chỉ cảm thấy lạnh dọc sống lưng, da đầu tê dại.

Lại tới rồi.